số đỏ đọc truyện

Tác giả: Luis Sepúlveda Dịch giả: Phạm Minh Điệp Nhà xuất bản: Hội nhà văn Số trang: 185 Kích thước: 12 x 20 cm Ngày phát hành: 04-2018 Số đỏ là một tiểu thuyết văn học của nhà văn Vũ Trọng Phụng, đăng ở Hà Nội báo từ số 40 ngày 7 tháng 10 1936 và được in thành sách lần đầu vào năm 1938. Nhiều nhân vật và câu nói trong tác phẩm đã đi vào cuộc sống đời thường và tác phẩm đã được dựng thành Vũ Trọng Phụng có truyện ngắn đăng trên nhiều tờ báo từ năm 1930. Tác phẩm của nhà văn hầu hết đăng báo trước khi in thành sách. Số đỏ là một tiểu thuyết NXB Văn Học của nhà văn Vũ Trọng Phụng, đăng ở Hà Nội báo từ số 40 ngày 7 tháng 10 1936 và được in thành Đọc truyện Số Lạ của tác giả Mèo Thiếu Nữ Lắm Tiền, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Nam miền Bắc. (Baonghean.vn) - Sáng 14/10, đoàn công tác Hội Chữ thập đỏ thành phố Đà Nẵng do ông Nguyễn Tiến Lâm - Phó Chủ tịch Hội dẫn đầu đã về trao quà ủng hộ cho nhân dân Nghệ An bị thiệt hại do thiên tai gây ra. Cùng đi có bà Thái Thị Hà - Phó Chủ tịch Hội After 3 Months Of Dating What To Expect. Số đỏ là một tiểu thuyết văn học của nhà văn Vũ Trọng Phụng, đăng ở Hà Nội báo từ số 40 ngày 7 tháng 10/1936 và được in thành sách lần đầu vào năm dài 20 chương và được bắt đầu khi bà Phó Đoan đến chơi ở sân quần vợt nơi Xuân tóc đỏ làm việc. Vô tình Xuân tóc đỏ vì xem trộm 1 cô đầm thay đồ nên bị cảnh sát bắt giam và được bà Phó Đoan bảo lãnh. Sau đó, bà Phó Đoan giới thiệu Xuân đến làm việc ở tiệm may Âu Hóa, từ đó Xuân bắt đầu tham gia vào việc cải cách xã hội. Nhờ thuộc lòng những bài quảng cáo thuốc lậu, hắn được vợ chồng Văn Minh gọi là "sinh viên trường thuốc", "đốc tờ Xuân". Hắn gia nhập xã hội thượng lưu, quen với những người giàu và có thế lực, quyến rũ được cô Tuyết và phát hiện cô Hoàng Hôn ngoại tình. Xuân còn được bà Phó đoan nhờ dạy dỗ cậu Phước, được nhà sư Tăng Phú mời làm cố vấn cho báo Gõ Mõ. Vì vô tình, hắn gây ra cái chết cho cụ cố tổ nên được mọi người mang ơn. Văn Minh vì nghĩ ơn của Xuân nên dẫn Xuân đi xóa bỏ lí lịch trước kia rồi đăng kí đi tranh giải quần vợt nhân dịp vua Xiêm đến Bắc Kì. Bằng thủ đoạn xảo trá, hắn làm 2 vận động viên quán quân bị bắt ngay trước hôm thi đấu nên Xuân được dịp thi tài với quán quân Xiêm. Vì để giữ tỉnh giao hảo, hắn được lệnh phải thua. Kết thúc trận đấu, khi bị đám đông phản đối, Xuân hùng hồn diễn thuyết cho đám đông dân chúng hiểu hành động "hi sinh vì tổ quốc của mình", được mời vào hội Khai trí tiến đức, được nhận huân chương Bắc Đẩu bội tinh và cuối cùng trở thành con rể cụ cố ngòi bút trào phúng độc đáo, Số đỏ lên án gay gắt cái xã hội tư sản thành thị Việt Nam đang chạy theo lối sống văn minh rởm hết sức lố lăng đồi bại đương thời. Tác giả đã đả kích cay độc các phong trào "Âu hóa", "thể thao", "giải phóng nữ quyền", "tiến bộ", "cải cách xã hội" mà thực chất chỉ là ăn chơi trụy lạc, làm tiền, chà đạp trắng trợn lên mọi nền nếp đạo đức truyền thống… Ngôn ngữ nghệ thuậ của Vũ Trọng Phụng thấm đẫm cá tính sáng tạo. Một thứ ngôn ngữ vừa gai góc, sắc nhọn, mỉa mai, chua chát. Cũng là thứ ngôn ngữ hướng đến sự phô bày, lên án, tố cáo những mặt trái của xã hội nhưng dữ dội hơn so với các cây bút hiện thực khác. Số đỏ II QUAN PHÙ VÀ THÁI TUẾ THAN ÔI DÂN TA! VĂN MINH, HẠI CHƯA! CẨM VÀ CẨM, CẨM PHẠT Sau khi đi qua một cái sân vắng ngắt, người lính cảnh sát dẫn Xuân Tóc Đỏ và ông lão thầy số đến một cái buồng nhỏ vặn một vòng khóa, rồi mỉa mai ngọt ngào bảo - Mời hai ngài vào ! Trong phòng giam lúc ấy có một lão ăn mày và vợ con hắn, một thằng ma cà bông và một người đàn bà bán hàng rong có một gánh bún chả ế. Người này ngồi dựa tường, hai tay bó gối, giữa hai thúng quà, vẻ mặt đa tư lự, trong khi thằng ma cà bông nằm dài dưới gạch ngáy như kéo gỗ, và ba người của cái gia đình hành khất thì bắt rận cho nhau một cách nên thơ. Cánh cửa bị đẩy đánh sập một cái, tiếng ổ khóa bị xoay lách tách, tiếng giầy viên đội sếp mỗi lúc một xa... Một ngọn đèn đỏ vì yếu, chiếu một thứ sáng tối tăm cho gian phòng. Lão thầy số để cháp, chiếu, ô xuống đất rồi ngồi lên cháp để thở hổn hển. Xuân Tóc Đỏ thì còn đứng lại, hai tay gãi sườn nhìn mọi người một cách trịnh thượng, nhìn phòng giam một cách thản nhiên. Nó bĩu mồm nói - Nước mẹ gì ! Bóp với chả bóp ! Phòng giam thì bằng cái lỗ mũi ! Rõ chả biết xấu ! Lão thầy số giương to hai con mắt - Có xấu cái đếch ông đây này ! Xuân Tóc Đỏ phân vua ngay với mọi người - Ê ! ê ! Rõ thối chửa ! Người ta bảo mình đâu nào ! Người ta bảo nhà nước chứ ! Nó nói vậy là có ý khinh bỉ cái nhà giam. Ty cảnh sát này là một ty sép thuộc bộ thứ 18 của thành phố mà nhà nước mới đặt thêm ra ít lâu nay thôi. Tất cả nhân viên trong sở cẩm chỉ có bẩy người một ông Cẩm Tây, một ông thông ngôn ta, một ông quản cảnh sát, và bốn người lính. Khu vực mà sở cẩm có nhiệm vụ trông coi gồm có 16 phố, toàn là phố Tây, có phố dài hàng năm cây số, phố nào cũng có vẻ thái bình. Thành thử mỗi khi bắt phạt được một đám thì nhân viên sở cẩm sướng như trúng số độc đắc. Bốn thầy lính cảnh sát phải thay tua nhau đạp xe khắp cả 16 phố như thế mới trong trong nửa năm đã trở nên bốn cua rơ đại tài. Có thầy đã giật giải Hà Nội - Hải Phòng, có thầy được giải ba giải tư trong những cuộc đua Hà Nội - Sơn Tây, Hà Nội - Bắc Ninh, vòng quanh Hà Nội Trong 16 phố ấy chẳng may có khi xảy ra một sự gì phạm vào trật tự thì phần nhiều lại không thấy bóng vía các thầy cảnh sát đâu cả ! Hàng rong, bồi, bếp, phu xe, ăn mày, những người ấy chỉ sau khi thầy cảnh sát đã cắm đầu đạp xe khỏi phố thì mới đái đường, thì mới đánh nhau, chửi nhau... Vì lẽ tất cả có bốn thầy lính thôi, nên lúc nào ở sở cẩm cũng phải có hai thầy, chỉ còn lại hai thầy đi tuần ngoài đường. Mười sáu phố cho hai người, việc tuần phòng thành ra gần như là việc tập đua xe đạp! Năm ấy vì kinh tế khủng hoảng, ngân sách hao hụi, Đông Dương đại hội kinh tế và tài chính chuẩn y bản dự luật buộc sở cảnh sát phạt dân thành phố 4 vạn đồng. Sở cảnh sát trung ương chi cho Ty cảnh sát chi nhánh này phải phạt dân là 5 nghìn, nghĩa là một phần tám số tiền tổng cộng vậy. Ông Cẩm đã vò bù cả đầu, đã rứt soăn cả râu. An Nam năm nay bị cẩm phạt phần nhiều chỉ một ít bồi, bếp, phu xe, hàng rong, còn thì toàn người Pháp cả, làm thế nào phạt cho đủ 5 nghìn bạc ? Ông Cẩm, sau cùng, gọi nhân viên trong sở họp một phiên bí mật. Sau cuộc hội họp, ai nấy rất kính phục cái phương kế nhiệm mầu. Người bắt đầu cho gia đình dọn cả về khu 16 phố ấy. Thế rồi thì... trước nhất, chính ông Cẩm Tây bị phạt về tội để chó sổng ra đường, hay là vì bà Cẩm quên bảo bồi quét nhà cho đúng phép vệ sinh. Lần lượt đến người nhà ông Thông ngôn, ông quản, bốn thầy lính, người loong toong, người phu lục lộ trông coi cái vườn hoa của sở cẩm. Nào là tội đái đường, tội cãi nhau, tội đi xe đạp không đèn, tội để nhà cửa mất vệ sinh, vân vân... Thành thử nhân viên sở cẩm cứ phạt lẫn nhau văng tê đi thôi, phạt nhau như hình có thâm thù với nhau vậy. Bữa ấy, ông Cẩm Tây đang ngồi đánh máy chữ về một tờ biên bản quan trọng thì có một người lính cảnh sát hấp tấp chạy vào báo một vụ trộm ở nhà một người Tây. Vụ trộm xẩy ra từ đêm trước, xong đến lúc ấy sự chủ mới biết. Ông Cẩm Tây chán nản nói bằng tiếng Pháp rằng - Trộm thì lại phải giao ra toà, còn phạt gì nữa ? Rồi ông quay vào bảo viên quản thay quyền ông trong lúc ông ra đi với người thông ngôn... Ngồi lại một mình ở phòng giấy, viên quản ngáp như một nhà buôn gặp hồi kinh tế khủng hoảng. Một người đi qua, ông gọi lại chán nản mà rằng - Này, thầy min đơ 1 thầy có buồn không ! Thầy này gật gù như một nhà nho say rượu chán đời - Buồn lắm ạ ! Buồn lắm, chỉ muốn chết quách ! Ông quản than thở một cách rền rĩ - Chúng ta bị phạt nhiều quá. Thầy min đơ nhắc lại, âu sầu - Thật vậy, chúng ta bị nhiều quá. - Cái sổ dự toán của công quỹ cần tiền... - Mà mười sáu phố của ta cần nhiều dân An Nam ta. - Thầy có tiếc cái thời buổi ngày xưa, cách đây mười năm không? - Tiếc lắm ! Mười năm trước đây, dân ta còn ngu. - Ngày nay dân ta văn minh mất rồi, rõ thảm hại ! Thầy phải biết là xưa kia, xã hội tinh những du côn và nặc nô, tinh những người bất lịch sự, chỗ nào cũng phóng uế, cũng đánh nhau. Hồi ấy có khi bốn người ngồi cùng một xe ! Họ chửi nhau hàng nửa giờ, đánh nhau vỡ đầu, nhà cửa của họ thì rác rưởi, nước cống, nước rãnh tung toé, ngập lụt... Chó của họ cũng chạy ra ngoài đường nhông nhông... Xe đi đèo, hay không đèn là nhan nhản. Bây giờ mọi sự đã thay đổi cả. Cái thời tốt đẹp của các cụ nhà ta không còn nữa ! Thật là tai hại ! Than ôi ! - Cụ tính ! Bây giờ đến cả thằng phu xe cũng biết luật ! Chả bao giờ chúng quên đèn ! Chả mấy khi chúng đứng giữa đường nghênh ngang ! Chả còn mấy người réo năm đời mười đời nhau ra như ngày xưa nữa ! Bao nhiêu nền nếp của xã hội này thế là hết nhẵn nhụi ! Ngay cả đến trẻ con chúng nó cũng không bậy bạ như xưa ! Đứa nào cũng quần áo bảnh bao đứng đắn lắm, văn minh lắm, trèo me trèo sấu, đá bóng giữa đường, những cái ấy là thôi cả. - Sinh ra ngay cái báo chí, thật là nhảm quá. - Chính vậy. Dân chúng chỉ vì báo chí mà đâm ra văn minh, không còn cẩm phạt nhiều như trước nữa. - Té ra chúng ta, chúng ta lại thành ra cẩm phạt ! - Ô ! ô ! Thế thì thật là một sự trái ngược không thể tha thứ được ! Chúng ta là... chúng ta là lính cảnh sát ! - Tôi, tôi là một nhân viên quản nữa kia thưa thầy ! Sapristi 2! Thật thế, nếu thỉnh thoảng ta không dự vào một cuộc đua xe đạp thì có thể nói là cuộc đời như thế này là từ từ hạ màn mất rồi ! - Mà báo chí thỉnh thoảng không đăng tên, đăng ảnh chúng ta lên trang nhất thì thật là không thể nào tha thứ được cho báo chí ! - Thế nào ? Chủ nhật sau, thầy có dự cuộc đua Hà Nội - Hà Đông không? - Có chớ ! Cụ tính mỗi ngày bốn lượt đạp 16 phố mà cấm gặp sự gì đáng biên phạt để mà nghỉ chân, như thế quá tập trên vòng đua rồi còn gì ! Chả dự cuộc cũng uổng !... Nhưng mà, cụ quản ạ, nếu dân ta tiến bộ đó không phải là một lẽ để chúng ta cứ nhè người nhà của nhau mà biên phạt lẫn nhau !... Cái khoản 5 nghìn đồng trong sổ dự toán là vô nghĩa lý... tôi... tôi phản đối ! Viên quản sợ hãi đứng lên, xua tay - Chết ! chết ! Khéo không mà thầy lại bất tuân thượng lệnh bây giờ ! Thầy thử hỏi ngay bà đầm vợ ông Cẩm xem ! Bà vui vẻ kêu tháng trước bị ngót hai chục bạc, không phàn nàn gì cả. Thầy lính vẫn hậm hực - Thôi, thế thì tôi chỉ còn cách li dị vợ tôi mà thôi ! - Chết nỗi ! Tại sao thế ? - Tôi đã dặn nó thỉnh thoảng phải bảo trẻ nhỏ ra ném sấu ngoài phố, không thì để nhà cửa cho rõ bẩn thỉu, cống rãnh cho nó ngập lụt, cho thầy mintoa 3 thỉnh thoảng biên phạt, thì tôi mới có dịp phạt lại vợ thầy ấy, thế mà nó cứ để con tôi ngoan như bụt, nhà cửa sạch như lau, như chùi ! Con khốn nạn, con ác phụ ! Trước một cảnh ngộ khó xử, viên quản không dám phê bình nữa. Muốn lảng chuyện, ông ta bảo người lính xuống nhà giam tạm, lôi bọn người bị bắt lên lấy cung. Thầy minđơ mở cửa phòng giam giữa lúc Xuân Tóc Đỏ khẩu chiến với ông thầy số. - Ừ ! Gai ngạnh lắm thì chết ! Cho mà bị bắt ! Tôi chả cần, vì số tôi tháng này Quan Phù Thái Tuế long đong, tháng ngày chờ đợi cửa công mỏi mòn ! Bị bắt thế này là nhẹ, rồi cũng qua mà thôi ! - Đây không cần ! Không phải nói phét, chứ từ thuở trời đất sinh ra làm người, đây bị bắt về bóp ít ra cũng đã là bận thứ mười lăm. - Đánh người già cả là hành hung, rồi thì tù ! Không nghe, Xuân Tóc Đỏ cứ nói liến thoắng - Mà trước kia bị bắt về bóp chính cơ ! Một sở cẩm to, oai, trông rợn tóc gáy, có bảy tám ông Cẩm ria mép to tướng, ngực đặc mền đay, ông nào cũng đeo súng lục ! Lại có hàng trăm đội xếp dùi khui sơn trắng, cầm những xích to tướng, mà dề bó 4 thì cửa gióng sắt như chuồng hổ, tinh những muỗi với rệp, giam được hàng vài trăm người ! Chứ bị bắt vào cái bóp nhỏ này, phòng giam như cái lỗ mũi giam được có vài người thế này thì... nước mẹ gì ! Người lính quát - Ra cả ! Ra cả ! Ra lấy cung mau ! Im mồm, cãi nhau mãi gì ! Trừ thằng ma cà bông vẫn nằm ngáy o o như sấm, cả bọn đứng lên cả. Người lính phải lấy chân lay nó thì nó nói lảm nhảm - Im để người ta ngủ nào ! - Có dậy không ? Ông lại xách cổ lên bây giờ ! Thằng ma cà bông ngồi lên ngơ ngác - Dạ ? - Đi ra ! Nó đứng lên lầu nhầu - Đương ngủ ngoài đường thì bắt vào bóp, đương ngủ ở bóp thì gọi dậy bảo đi ra ! Rõ lắm chuyện. Bọn người ấy ra khỏi phòng giam, qua sân bước bào phòng giấy. Viên quản thấy Xuân Tóc Đỏ ăn mặc hơn cả cái quần Tây, đôi giầy cao su, cái áo lót cụt tay thì hỏi nó trước tiên - Anh này ! Tội gì ? Ông thầy số nó ngay - Bẩm quan lớn, nó đánh con. Xuân Tóc Đỏ cãi - Không phải đánh, tôi chỉ định bóp cổ lão ! - Nó thụi con hai cái đau quá rồi mới bóp cổ... - Con chưa thụi, mà cũng chưa kịp bóp cổ thì lão đã kêu nhặng lên ! Viên quản đập bàn - Im ! Im ngay ! Để bản chức hỏi đã. Ai phải, ai trái ? Đầu đuôi ra sao? Anh này, đánh người vì lẽ gì ? Khai ra ? - Bẩm lão ăn không ăn hỏng, đánh lừa của con một hào. Lão đoán số sai cả, đòi tiền lại không trả ! Con muốn đè lão để lấy lại chứ không có ý đánh. - Có xem số không ? Có nhận một hào không ? - Bẩm quan lớn, lá số con đã lấy rẻ có một hào, đoán câu nào cũng trúng cả mà nó còn muốn đòi tiền lại. - Sai bét cả, bẩm quan lớn ! Lão kêu tương lai con khá lắm, thế mà vừa đóan xong thì con mất việc. Viên quản lừ mắt nhìn ông thầy số - Đoán thế mà đòi lấy tiền ! - Bẩm tương lai là mai sau, chứ có phải ngay lúc ấy đâu ? Con nghiên cứu mười năm lý số, đoán như Thánh như Thần, có khi nào sai ! Mà con được xem hầu quan lớn bữa nào đâu mà quan lớn đã quở con đoán sai ! Viên quản lừ mắt nhìn Xuân Tóc Đỏ - Người ta nói phải đấy chứ ? Thầy số nói luôn - Như tướng quan lớn đủ biết ! Cung quan lộc tốt, hét ra lửa, mi trường quá mục, nhiều anh em, lại có thuỳ châu, hậu vận sẽ giầu lớn ! Viên quản lườm Xuân Tóc Đỏ lần nữa - Người ta đoán hay đấy chứ ? A lê ! Phạt anh ! Anh can tội đánh người, mà lại người già cả ! Phạt một đồng tám ! Tha ngay cho ông thầy số này ra ! Còn người kia đưa thẻ xem. Ngoài đường có tiếng xe hơi đỗ. Bà Phó Đoan bước vào, tủm tỉm chào hai người thay mặt nhà nước. Cả hai người này vồn vã như nhà buôn tiếp khách sộp. Là vì bà Phó Đoan hay để chó sổng ra ngoài đường nhiêu hay bị phạt, kể trong cả 16 phố. Thành thử sở cẩm nhớ ơn bà chẳng kém một hiệu buôn ế ẩm với một bà khách quen. Viên quản hỏi - Bà muốn gì, chúng tôi sẵn lòng... - À, tôi đến nộp phạt cho một người nhà. Nó đây rồi, xin cụ tha cho. Viên quản xoa tay. Thầy lính minđơ nói - Vâng, bà nộp tiền ngay cho. - Bao nhiêu thế ạ ? - Một đồng tám. Thầy minđơ vào ngồi bàn giấy viết biên lai. Xuân Tóc Đỏ ngẩn người ra, không hiểu... Nó kính cẩn hỏi - Bẩm bà lớn, sao bà lớn lại thương con như thế ? - À, rồi biết ! Chúng tôi cần dùng đến anh. Anh cứ về nhà rồi sẽ hiểu. Anh có việc làm rồi ! Lão thầy số phân bua - Đấy nhé ? Bảo sai nữa đi ! Xuân Tóc Đỏ quay lại - Đúng thật ! Cụ là thánh sống ! Con xin lỗi cụ vậy ! Bà Phó Đoan hỏi - Cái gì ? - Bẩm bà, thầy số hay lắm ! - Thế à? Thế thì cũng lên xe về xem cho tôi, đi ! Giấy biên lai đã xong. Bà Phó Đoan trả tiền. Ông thầy quay vào phòng giam lấy khí cụ rồi ra, theo Xuân và bà Phó lên xe. Viên quản tiễn ra tận cổng nói - Xin cảm tạ ! Lần sau xin quý khách chiếu cố. Nói xong ông ta mới tưng hửng chợt nhớ ra đây là sở cẩm, chứ không phải là hiệu bánh Tây của bà quảnh ở nhà. - 1 1002 số hiệu của người cảnh sát 2 Tiếng văng tục, lời rủa 3 1003 số hiệu của người cảnh sát 4 Phòng giam ← Chương 1→ Chương 3 Home Số Đỏ - Vũ Trọng Phụng Số Đỏ - Vũ Trọng Phụng 97 lượt thích / 3662 lượt đọc "Số đỏ" xoay quanh cuộc đời của nhân vật chính Xuân Tóc Đỏ. Từ khi hắn chỉ mới là tên hạ lưu bỗng chốc đổi đời, nhảy vọt lên tầng lớp danh giá thời bấy giờ và từ đó "Số đỏ" nêu bật lên thói hư tật xấu của tiểu tư sản Hà thành với lối sống xa hoa đầy giả tạo. Đăng tải chỉ vì mục đích đọc offline. Danh sách Chap Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 - Kết Có thể bạn thích? nơi trổi dậy của hủ /otp ussr x vietnam ,allvietnam Tác giả XyGala 15595 1408 nơi thõa mãn đam mê vẽ chú ý tranh tui vẽ nếu cs sai sót mong thông cảm . Chú ý .không xúc phạm quốc gia nào . [ALLVIETNAM] THE WAR Tác giả Kiiing_Ailllance 38979 6166 [Countryhumans]•[AllVietnam]•[The War] The War - Chiến Tranh . . Vietnam Tôi đã trải qua bao nhiêu? Nghe này.. Năm hay sáu? Không nhớ.. Ha.. Sai rồi! ... Là hai. . . •Warning - Đây là lần đầu tôi viết truyện nên sẽ có nhiều thiếu sót. Mong mọi người có thể góp ý và thông cảm cho tôi. AllVietNamCHs - Quay Trở Lại ? Tác giả buonhayvui 21828 2426 • " Ván cờ thứ hai là sự cứu rỗi cho ván cờ thứ nhất." • • Tác giả Khả Nguyệt. • Ngày đào hố - 800 PM. • Ngày lắp hố Chưa xác định. • Cre On Pinterest. ⚠Cậu không thích/ghét AllVietNam hoặc 1/N Couple trong Tác Phẩm của tớ? - Xin Out hộ ạ; Nếu muốn ở lại đọc và chửi rủa Couple Tác Phẩm của tớ? - Xin đọc lại cái đầu; xóa bình luận và Out. Tớ không rãnh nghe những lời chửi rủa, phê bình không đáng có.⚠ [APH fanfic] Ask or Dare Vietnam Tác giả ChristianaJulie 84060 6281 Sự thật hay thách thức... trò này quá quen thuộc rồi đúng không? Nhưng hôm nay, P và Vietnam-chan sẽ thử trả lời và thực hiện thử thách của mọi người. Hãy hỏi bất cứ về điều gì, miễn là không quá đụng chạm đến chính trị, bởi mục đích chính của chúng ta là vui vẻ, và hãy thách những gì bạn có thể nghĩ ra nhưng đừng quá giới hạn, bởi P chưa có kinh nghiệm viết thể loại này. Bây giờ hãy Ask Or Dare Vietnam nhé~ Notes Nhân vật hoàn toàn thuộc về Himapapa = why her ? [ hetalia fanfic ] vietnam harem Tác giả sona_hatsune 157162 12731 link được dịch bởi TÂM KHIẾT đã được cho phép đăng lại xin hãy giữ một tâm trạng vui vẻ khi đọc Chào! Tôi Là Việt Nam Vietnamharem Tác giả Kannagacha 22180 2558 Truyện nhảm + nhạt Không có ý xúc phạm cá nhân hay tổ chức nào Viết cho dzui và là ngôn Ảnh cháu lượm trên Pinterest [ AllVietnam CHS ] Tránh xa ta ra, lũ âm binh khốn khiếp!! Tác giả NguyetAnhisme2k11 10146 1026 Hé lô= Đứa con tinh thần thứ 3 của mị=3 Cre bìa Pinterest. Um... Đọc truyện đi ròi biết nhéD Only AllVietnam> Drop 1K lượt đọc thì tôi remake AllVietNamCHs Tác giả VietNam-CHs 960 97 Ảnh bìa PinterestTác giảcần tìm Hệ AllNam không couple phụ, notp xin mời bước qua -Lưu ý tôi hay bẻ lái khá gắt có khi 361 độ thay vì 360 độ, nên cốt truyện không rành mạch rõ ràng, có tục tĩu và thi thoảng có OOC; Truyện không liên quan đến lịch sử- Thể loại Xuyên không còn việcCó H hay không? chó biết, tôi còn chưa có kinh nghiệm viết nữa là. Tác phẩm thứ 6 à lộn thứ nhất có sai sót gì thì thông cảm. Ngày Viết 4/5/2023 Dự định ngày hoàn thành 10 000 năm sau Mạng Xã Hội { Chs AllVietnam } Tác giả NguyetAnhisme2k11 2292 264 Tôi xóa những chap khác đi. Tôi làm lại truyện này ^^ Cre bìa Cần tìm. ~ Groupchat & những mẩu truyện nhỏ ~ Lưu ý - Loạn luân, bl - AllVietnam không cp - Có từ tục tĩu - Không theo lịch sử - My 2nd Au Chính xác hơn là au của truyện " The emotionless person " AllVietNam Bình Thường Đến Mức Bất Thường Tác giả Langnhan_hunu 30985 3767 - Lưu ý - - Truyện không có ý xúc phạm bất kì ai - Mọi thứ trong truyện đều không có thật - - AllVietNam không cặp phụ - - Có loạn luân - - T/g rớt văn nên đừng mong chờ văn phong trong này - - Thể loại Hài, Tưởng Tượng, Drama, Gia Đình, Đam Mỹ. - Truyện đọc để vui, không vui thì để khi nào vui hãy xem - _ XEM ĐƯỢC THÌ XEM KHÔNG XEM XIN ĐỪNG XÚC PHẠM _ Cre Idea Mị . ❛ ᴗ ❛. Tác giả Northvietnam0209 873 70 Ảnh bìaBy Nhất An Chi Vie....Tên cũ[allvietnam]Cuộc sống mới sao,được chúng tôi sẽ thử![Countryhumans]....Tên mới[allvietnam]Lời nguyền bất hạnh và hạnh phúc![Countryhumans]...Ờm thì cốt truyện vẫn như cũ ko có j thay đổi cả....Và cảm ơn mn vì đã ủng hộ tôi...1 lần nữa cảm ơn rất nhiều^^....À mn nhớ Vote cho tôi nha~ Yêu mn ^^.. Số đỏ– xuất bản năm 1936 của Vũ Trọng Phụng Số đỏ V BÀI HỌC TIẾN BỘ CỦA XUÂN TÓC ĐỎ HAI QUAN NIỆM VỀ GIA ĐÌNH VÀ XÃ HỘI VÂNG TÔI, TÔI LÀ NGƯỜI CHỒNG MỌC SỪNG! Ông chủ, bà chủ đã cùng với mấy bà tân thời và mấy ông du học sinh lên một chiếc xe hơi đi lên hiệu khách ăn cơm. Bọn thợ may, các cô khâu, đã lũ lượt kéo nhau ra về. Đồng hồ đánh 12 tiếng. Ngoài Phố, trên các cây sấu, những con ve sầu nhất định phá giấc ngủ trưa của các quý quan. Xuân Tóc Đỏ tự hỏi "Thế này thì nước mẹ gì?" Nó đi đi lại lại, ôn những lời dặn bảo của chủ nó. - Trước khi có thể giúp chúng tôi về thể thao, anh hãy cố sức giúp xã hội trong cuộc Âu hóa. Anh phải nhớ kỹ rằng hôm nay trở đi thì anh đã dự một phần vào cuộc cải cách xã hội rồi. Từ đây mà đi xã hội văn minh hay dã man là trách nhiệm ở anh! Vậy anh nên làm ăn chăm chỉ, phải trông nom hết tất cả mọi việc, và nhất là phải hiểu những công việc mình làm. Ông chủ thời nói một cách cầu kỳ đại khái thế. Giản dị hơn nữa, bà chủ chỉ bảo Xuân - Thế nghĩa là lúc nào rỗi thì cầm cái chổi này bà đưa luôn ngay ra một cái phất trần mà phủi bụi những súc lụa, những quần áo ở ma nơ canh. Phải biết cái gì là vệ sinh, đừng để cửa hiệu rác rưởi, bụi bậm. - Vâng ạ. Nhà mỹ thuật lại dặn - Cần hơn nữa là anh phải biết tên các đồ hàng, các mốt y phục, để cho khác vào hàng thì có thể chỉ bảo cho khách có một cái gu? - Bẩm cái gu là cái gì ạ? Nhà thẩm mỹ đã ấp úng, phải vỗ tay vào trán mấy cái, rồi mới nói - Nghĩa là... nghĩa là cái thích, cái sở thích, cái... cái quan niệm về mỹ thuật. - Bẩm, tôi vẫn chưa hiểu. - Anh không hiểu thì phải cố mà hiểu! Thế là thế này Anh phải thoáng trông thấy một bộ quần áo là nhớ ngay đến tên của nó, để mà có thể tán cho khách nghe vui tai. Anh phải biết cái phận sự của người văng-đơ, nghĩa là người bán hàng! Mỗi khi có một người bằng lòng may một bộ y phục tân thời, thế là nước nhà lại có thêm một người tiến bộ. - Bẩm, như thế thì ra tôi lại phải biết cả các mặt hàng tơ lụa hay là bà này nên may mặc ra làm sao, cô kia nên may mặc ra làm sao? Nhà mỹ thuật trợn mắt, so vai, trỏ mặt Xuân - Lạm quyền! Lạm quyền! Đấy là công việc của tay-ơ 1 là của tôi! là của một mình tôi! Một mình tôi mà thôi! Đây này... anh ra đây. Xuân bị lôi đến trước một chiếc ma nơ canh. Nhà mỹ thuật nói - Hở cánh tay và hở cổ là Dậy thì! Anh đọc thật to lên! Xuân nhắc lại như một con vẹt học một bài học thuộc lòng - Hở cánh tay và hở cổ là Dậy thì! Hở cánh tay và hở cổ là Dậy thì! Nhà mỹ thuật gật gù hài lòng và lôi Xuân ra một cái ma nơ canh khác - Hở đến nách và hở nửa vú là Ngây thơ! Đọc cho quen mồm đi! - Hở đến nách và hở nửa vú là Ngây thơ! Hở đến nách và hở nửa vú là Ngây thơ! - Tốt lắm! Anh cứ chịu khó học như thế vài lượt là thuộc mặt chữ, à quên, không! là đã thuộc lấy kiểu mới mà nghệ thuật đã chế tạo đó. Từ đây mà đi thì cuộc Âu hóa trông cậy vào cái óc thông minh của anh. Đây này, bộ này là bộ Kiên trinh, cho những vị quả phụ nào nhất định không đi bước nữa, cho nên quần áo kín đáo trông nghiêm nghị, cổ áo lá sen lòe xoè che kín cả hai đường hằn của đôi vú. Bên cạnh thì là bộ Lưỡng lự cho nên cổ áo kiểu khăn san thì che kín thân áo về một bên vú mà để hở hẳn thân áo về một bên. À quên, anh đọc nổi những chữ kẻ ở bảng này đấy chứ? - Bẩm vâng, chữ này kiểu cũ, tôi đọc được. - Thôi, thế tôi để nguyên một mình anh với ainh! Trước khi ra đi, bà Văn Minh còn dặn - Anh lấy cái bảng có chữ Đóng cửa buổi trưa mà treo tủ kính rồi anh ngồi trông hàng. Có ai vào thì tiếp, ai hỏi thì nhớ lấy rồi ra bảo tôi. Thế rồi... cả bọn ra đi. Xuân Tóc Đỏ đã hiểu rõ cái địa vị mình rằng trong cuộc Âu hóa, trong cái việc cải cách xã hội, nó chỉ là một anh loong toong. Nó không bất mãn ở chỗ ấy nhưng ở chỗ người ta không nhớ rằng nó cũng cần phải nghỉ nghơi cơm nước như mọi người khác. Nó thấy đói lắm. Nó rất muốn trông thấy bà Phó Đoan, nhưng bà đã lên xe hơi với con chó yêu quý của bà từ bao giờ... rồi. Nó đi đi lại lại trong cái cửa hàng vắng tanh êm ả, miệng nó lầm bầm mấy lần "Chả nước mẹ gì cả!" Rồi nó cầm cái chổi phất trần, lần lượt phủi bụi cho những chiếc ma nơ canh. Nó đọc rất to, lại lai nhai giọng hò như tiếng ê a của trẻ con học bài thuộc lòng chữ Hán vậy. Có điều đáng lạ là bài nó học chính tự nó đặt ra. - Mẹ kiếp! Quần với chả áo! - Cái này là cái gì? À Lời hứa!... thắt đáy, nở ngực, nở đít... phải phải! Thắt đáy, nở ngực, nở đít là Lời hứa Hở ngực, hở tay, hở đùi là Chinh phục! Hở ngực, hở đùi là Chinh phục! Hở đến nách và hở nửa vú là Ngây thơ! Cái chổi vướng cái đinh rơi xuống đất. Nó cúi nhặt, mồm vẫn đọc thật to - Hở đến nách và hở nửa vú là Ngây thơ! Hở... hở là... Ngây thơ! Giữa lúc ấy có một thiếu phụ còn trẻ tuổi lắm, đẩy cửa sầm sầm bước vào hàng. Hai người nhìn nhau kinh ngạc một lúc, rồi thiếu phụ cất cao giọng hỏi - Ông... ông là ai? Xuân Tóc Đỏ ưỡn ngực lên, giấu cái chổi lông gà sau lưng, nghiêm trang - Tôi?... Là... là... một người dự phần trong việc Âu Hoá. - À! - Một người cải cách xã hội... có trách nhiệm quốc dân văn minh hay là dã man. - À, thế thì tốt lắm! - Thế cô muốn gì? Cái quần Hãy chờ một phút nhé? - Tôi có chồng rồi! Tôi không chờ được phút nào cả. - Vậy bà muốn gì, thưa bà? - Chồng tôi! Cải cách! Âu hoá! Chồng tôi đâu? - Bẩm thế là ai? - Ông Típ... fff... ạ! - Ông gì ạ! - Ông Típ Phờ Nờ! Xuân Tóc Đỏ ngẩn mặt ra như người bằng gỗ đến năm phút rồi mới hỏi lại - Bẩm ông... Ông Típ Phờ Nờ? - Phải! Chính thế. Ông ấy đâu? - À, đây không có ai tên là ông Típ Phờ Nờ ạ! - Có lắm. Chính là ông mỹ thuật Đông Dương, ông cai thợ may, cái ông vẫn ký tên ở các báo mục phụ nữ là TYPN, nghĩa là Tôi yêu phụ nữ! Ông cải cách xã hội mà lại còn không biết? Thế ông cải cách từ bao giờ? - À, bẩm thế thì có. Nhưng mà ông ấy vừa đi đâu... - Thế thì tôi chờ. - Vâng, xin bà cứ tự nhiên, cái đó vô hại. - Ông trông hộ xem quần áo tôi may thế này đã có gì là tân thời chưa? Xuân Tóc Đỏ nhìn qua cái áo giản dị, cổ áo không thuộc mốt lá sen cũng như không thuộc mốt bánh bẻ, cái quần trắng giản dị kín đáo, đôi giầy nhung đen không cầu kỳ mấy, thì chỉ thấy nó có vẻ đứng đắn thôi. Vì trong óc nó có sẵn thành kiến là cái gì nhố nhăng thì mới là tân thời, nó bèn đáp - Bẩm, trông bà chỉ có vẻ lương thiện, đứng đắn thôi chứ không tân thời mấy ạ. - Có phải thế không, hở ông? Xuân gật đầu lia lịa - Vâng ạ! Vâng ạ! Thế thì cổ lắm, chưa được Âu hoá mấy! Bà là vợ ông Típ Phờ Nờ mà ăn vận thế, e còn là hủ lậu đấy... Thế bà chưa biết rằng ông nhà đã chế ra nhiều kiểu rất tân tiến hay sao? Nào là Ngây thơ, Chinh phục, Lưỡng lự, Chờ một phút, Ỡm ờ, Ngừng tay, nhiều kiểu lịch sự lắm, bà ạ. Thiếu phụ nghiến rít hai hàm răng lại mà nói - Chồng tôi áp chế tôi lắm! Tôi không chịu nổi nữa! - Thưa bà, thế là một sự trở ngại trên đường tiến hoá! Mà muốn phản đối lại việc ấy, bà chỉ còn có một cách là chiếu cố đến bản hiệu mà may ngay một bộ quần áo gọi là Nữ Quyền! Mặc nó vào, người vợ sẽ được chồng khiếp sợ... Văn Minh đã bảo thế! - Ông là người có học thức lắm. Ông nói văn vẻ y như viết văn Tây! Vậy thì ông hết sức che chở cho tôi trong cuộc Âu hoá nhé? Xuân Tóc Đỏ cúi xuống rất thấp - Chúng tôi rất được hân hạnh. Thiếu phụ sung sướng cả cười - Chà! Ông phong nhã quá đi mất! - Thưa bà, hạnh phúc có gì là khác, nếu nó không là hạnh phúc của vợ chồng? Nếu ái tình đến thời kỳ phai nhạt thì làm thế nào cho vợ chồng có hạnh phúc? - Ấy chính thế đấy! Nếu ông TYPN cứ cấm đoán mãi tôi, thì chắc không thể yêu được mãi ông ấy như vào ngày mới cưới nữa. - Thưa bà, chúng tôi không phải chỉ cải cách bề ngoài như lời dèm pha của phái đạo đức hủ lậu đâu. Vả lại...thưa bà... tiến theo luật tiến hoá chung của xã hội... giữa buổi canh tân này, cái gì là bảo thủ thì bị đào thải đi... Quần áo để làm tăng vẻ đẹp, không cốt che đậy... Xuân Tóc Đỏ đương mở máy nói như một cái kèn hát thì cánh cửa kính bị đẩy tung ra. Nhà mỹ thuật sầm sầm chạy vào, có nhà viết báo đi theo. Nhà mỹ thuật giờ tay lên trời mà than dài - Ôi! Phong hoá suy đồi! Đoạn về sau lưng giơ tay lặng lẽ phân vua với nhà viết báo. Ông này cho đó là cơn ghen đích đáng của những nhà nghệ sỹ chân chính những nhà nghệ sĩ là hay cả ghen lắm liền phịu mặt, khẽ nói - Thật không thể tha thứ được! Nhưng nhà mỹ thuật lại hiểu câu ấy theo ý riêng chứ không phải do lòng ghen tuông. Ông vồ lấy câu ấy mà nói - Thật không thể tha thứ được Nhưng nhà mỹ thuật lại hiểu câu ấy theo ý riêng chứ không phải do lòng ghen tuông. Ông vồ lấy câu ấy mà nói - Có phải thế không, anh? Vợ tôi? Chính vợ tôi? Chính vợ tôi mà lại ăn mặc tân thời như thế này? Hở Giời? Quần trắng nữa ư? hở Giời? Đường ngôi lệch, bôi môi hình quả tim ư? Hở Giời? Đồ đĩ! Đồ khốn nạn! Đồ... Xuân Tóc Đỏ giơ tay ngăn - Thưa ngài, tôi xin che chở phái đẹp trong cuộc Âu hóa! Bà vợ nhà mỹ thuật lúc ấy tức giận như vợ những nhà mỹ thuật mà rằng - Thôi đi, anh là đồ ngu! Anh hô hào đổi mới, Âu hoá, anh cổ động phái phụ nữ phải cải cách y phục theo mốt của anh, phải đánh phấn bôi môi theo cách thức của anh, thì tôi, tôi cũng là một phụ nữ mặc dầu tôi chỉ là vợ anh! Tôi là người đàn bà! Khắp bàn dân thiên hạ này ai cũng có thể làm chứng cho tôi rằng tôi là phụ nữ, chính tôi cũng là phụ nữ! Ai bảo không? Ừ, có ai dám chối không? Tôi thách ai dám bảo tôi không là đàn bà đấy? Nhà mỹ thuật xua tay - Biết rồi! Biết rồi... Câm đi! Thối chưa! - Tôi không câm có được không? - Câm đi, đồ ngu! Khi người ta cổ động đàn bà thì phải biết là cũng có năm bảy thứ đàn bà! Khi người ta nói phụ nữ... là nói vợ con chị em người khác, chứ không phải vợ con chị em của ta! Mợ đã hiểu chưa? Người khác thì được, mà mợ, mợ là vợ tôi, thì mợ không thể tân thời như người khác được! Bà Typn cãi - Thế thì tôi không hiểu nữa đấy! Vô lý! Nhà mỹ thuật quay sang cầu cứu nhà viết báo. Ông này cắt nghĩa - Thưa bác, ta nên chia gia đình với xã hội ra làm hai. - Thế sao bác cũng chủ trương cải cách trong báo của bác? - Là vì tôi cũng như bác giai. Phụ nữ nghĩa là vợ con chị em người khác chứ không phải vợ con chị em của tôi. Gia đình tôi thì cứ phải theo cổ, không được có hạng đàn bà ăn mặc tân thời nay khiêu vũ, mai chợ phiên, rồi về nhà chửi lại mẹ chồng bằng những lý thuyết bình quyền với giải phóng! Ông nhà báo nói một cách quả quyết như những nhà văn sĩ cấp tiến làm cho nhà mỹ thuật cũng hăng hái nói tiếp - Đối với tôi ấy à?... Đàn bà cứ nhốt trong buồng, mợ đã hiểu ra chưa? Vợ nhà mỹ thuật thất thanh kêu - Giời ơi! Có thể như thế được chăng? Nhà viết báo giơ hai 2 tay lên không khí, ra vẻ sốt ruột - Giời ơi! thì chỉ có thế mà mãi không hiểu? Nhà mỹ thuật lại tấm tức nói ngay - Rõ đồ khốn! Tưởng bở! Đòi nay mốt này, mai mốt khác để làm túi cơm giá áo à? Đã ăn hại chồng mà lại bắt chồng nay sắm thứ này, mai sắm cái khác để làm cho chồng phải khổ sở rồi không kiếm ra tiền để diện thì "đi khách" lấy tiền! Đừng có học đòi! Đừng có lãng mạn! Rồi nhà mỹ thuật quay lại chỉ vào mặt Xuân - Tôi đã bắt được quả tang anh dùng những văn chương bóng bẩy ra mê hoặc vợ tôi, định làm cho vợ tôi trụy lạc, định làm tan nát gia đình nhà tôi đấy nhé! Anh cứ liệu cái thần hồn! Sau cùng thì ông lôi lấy tay vợ ông, kéo sềnh sệch ra cửa, hầm hầm gắt mắng - Mau! Đi về ngay! Về cởi cái quần trắng ra ngay! Không có mà không vợ, không chồng gì nữa đâu. Nhà viết báo cắp cặp chạy theo cặp vợ chồng ấy nốt. Còn lại một mình trong phòng, Xuân Tóc Đỏ ôm đầu nghĩ ngợi, băn khoăn không hiểu nghĩa lý cái việc cải cách của ông cai thợ may ra làm sao. Nó đương lo điên người lên ở chỗ ông ta thù thì không biết có mất việc không, thì thấy một người đứng tuổi, quần áo nho nhã ra vẻ một thầy ký kiết, rón rén đẩy cửa vào, khẽ nói ra vẻ bí mật - Kính chào ngài! Thưa ngài, tôi, tôi là một người mọc sừng! Tưởng mình ngủ mê, Xuân Tóc Đỏ dụi mắt một mấy cái. Người kia lại nói một cách thân mật - Vâng, chính thế, tôi là một người chồng mọc sừng. Xuân hoảng hốt - Ngài mọc sừng? - Bẩm đích thị như thế thật đấy ạ. Xuân Tóc Đỏ sờ lên đỉnh đầu người ấy rồi ngơ ngác - Ơ ờ! Ngài chỉ nói đùa chứ ngài có mọc sừng đâu! Người lạ mặt để tay lên mồm làm một cái suỵt. Rồi thì thào - Xin ngài hiểu cho rằng nói thế là nói bóng gió. Còn muốn nói cho dễ hiểu thì thế nghĩa là vợ tôi đi ngủ với giai. - Ủa! - Vâng, Người Pháp bảo những người chồng có vợ ngủ với giai là những người mọc sừng! Thưa ngài, vợ tôi hư hỏng lắm, dễ tôi đến phải tự tử mất. - Ấy chết! - Nhưng trước khi tôi tự tử thì tôi phải làm được việc gì oanh liệt đã. Muốn thế, tôi phải nhờ ngài giúp cho một tay. - Thưa ngài, thế ngài là ai? - Tôi là một ông phán dây thép, ngài cứ biết thế. Tôi lại có họ với ông Văn Minh. Tôi được bà Phó Đoan mách rằng ngài là một người thông minh, có học thức, bụng dạ lại hào hiệp, nên trước khi đến sở, tôi vội tạt vào đây, mong ngài giúp cho... - Việc gì thế ạ? - Bẩm một việc rất dễ ạ. Bẩm hễ ngài cứ trông thấy tôi ở đâu mà tôi còn gặp ngài thì ngài cũng chỉ cần trỏ vào mặt tôi mà nói rằng "Thưa ngài, ngài là một người mọc sừng." Có thế thôi. - Chết nỗi, tôi chả dám. Cần gì phải tự bị mọc sừng một cách rầm rĩ thế? - Tôi lạy ngài, ngài cứ thế cho. Tôi xin thuê ngài một chục bạc! Đây, tôi xin đưa trước năm đồng. Nói xong, người ấy tức khắc để vào tay Xuân một tờ giấy bạc con công. Xuân Tóc Đỏ còn ngẩn người ra thì ông phán dây thép ấy đã cắm cổ tháo lui một cách bí mật cũng như những người mọc sừng khác. - 1 Thợ may 2 Trong sách in là "giơ hay tay" nhưng chắc in lộn. Sách nào có nhiều lỗi, idle gõ như nguyên văn bản, nếu idle sửa thì sẽ để số ghi chú ← Chương 4→ Chương 6

số đỏ đọc truyện