vạn kiếp yêu em 2 chương 71

Chương 71: Dã Tâm Xưng Bá Tùy chọn hiển thị Muốn nhìn được thật xa thì đương nhiên người đó phải đứng ở chỗ thật cao. Mà đứng ở chỗ cao thì sẽ dễ bị lạnh bởi gió ở tứ phía thổi vào. Cho nên người muốn đứng thật cao nhìn thật xa, còn phải xem sức chịu đựng của người đó đến đâu nữa. […] Bạn cần đăng nhập để đọc truyện này! Danh Sách Chương Q2- Chương 78: Để chị lo cho em; Q2- Chương 79: Trẻ nhỏ tập yêu; Q2- Chương 80: Về nhà; Q2-Chương 81: Hồng nhan xưa; Q2- Chương 82: Hồng nhan xưa (2) Q2- Chương 83: Gia hòa vạn sự hưng; Q2- Chương 84: Mạn Hy lên chức; Q2- Chương 85: Hội độc thân hoàng kim (Hoàn) Ngoại truyện: Ván cờ Anh yêu em (hoàn) Cầu duyên - Thập Thế 61-65 66-70 71-75 76-80 YTNN từ c1-7 là dãy gồm 4 số 1,4,0,2 (thứ tự ngẫu nhiên), còn từ c8-10 sẽ được gợi ý từ chương 7. PN 2, 3 TTD thì có gợi ý ở PN1. TLHU thì ở chương 6. Thân ^.^ Tác phẩm xoay quanh cô bác sĩ ngoại khoa thiên tài Tống Trí Hiền, sau một lần tai nạn đã xuyên không về thời thiếu nữ, bắt đầu lại một cuộc sống thiện lương. Cuộc sống đầu tiên của cô vốn là nữ hoàng tà ác của đế quốc, vì lòng đố kỵ mà khiến cho nước mất nhà tan, cuối cùng dẫn đến kết cục hoàng đế bị thiêu chết. Jungkook Em Yêu Anh • IMAGINE Hanle2601 Đang sáng tác. Lượt đọc. 17.8K. Bình luận. 0. Chương. 71. Thể loại: Fanfiction. Bắt đầu đọc. Thông tin; D.Sách chương 71; Danh sách chương - Cập nhật lần cuối lúc 12:02 SA ngày 04 tháng 8, 2022 vạn kiếp vương. Cp chính : Hạo Hãn Tinh Trần Cp After 3 Months Of Dating What To Expect. Tác giả Thi Định NhuThể loại Ngôn Tình, Huyền HuyễnTruyện Vạn Kiếp Yêu Em 2 là một truyện mới tiếp nối với phần 1 của truyện trước, tiếp theo truyện Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ Vạn Kiếp Yêu Em truyện hứa hẹn những tình huống bất ngờ, những tình huống khiến bạn đọc không thể không bị cuốn vào. Truyện tình mới của tác giả Thi Định Nhu gửi đến bạn đọc câu chuyện tình yêu đầy mật ngọt nhưng mang theo chút nhớ nhung, chút phảng phất lo lắng, chút đọng chút lay động...Khi một người đàn ông nói chuyện với phụ nữ mà nhắc đến hoa, hầu hết là có ý tán tỉnh. Trong lòng Bì Bì thì đã tràn trề hứng thú. Khiến cô không kìm được, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh, nhìn anh một cách tham lam. Là anh, chính là anh, là Hạ Lan của cô, là Hạ Lan si tình, Hạ Lan lạnh lùng kiêu ngạo, Hạ Lan thần thái sáng ngời, Hạ Lan mãi mãi thanh xuân của cô. May mà khuôn mặt này lúc nào cũng đeo kính, nếu không sẽ thu hút biết bao nhiêu sự chú ý chứ!Anh đưa ra câu trả lời đầy huyền bí “Là gặp gỡ hạnh phúc.”. Nắng mùa đông mang theo cái rét lạnh muốn rùng mình. Bầu trời trong không một gợn mây, xanh thẳm như trời hè. Chủ nhật ở thành phố nhỏ chẳng sầm uất mấy, người đi trên phố chẳng có là bao, dáng đi tuy vội vàng nhưng lại mang vẻ lười biếng. Hai bên đường là những quán mỹ thực, trên mỗi quán đều có một đám hơi nước bốc lên. Bì Bì không kìm lòng được nhớ về ngày đầu gặp gỡ Hạ Lan Huề, cũng là một ngày mùa đông như vậy. Bì Bì nôn thốc nôn tháo dưới gốc cây chừng năm phút, đến khi thứ chất lỏng cuối cùng trong dạ dày cũng bị nôn sạch ra, cô mới quay người trở lại. Không khí vốn mang một mùi chua nồng kỳ lạ, thoáng chốc đã bị nuốt chửng bởi mùi của đất bùn và lá cây. Lúc này, Bì Bì mới phát hiện trên cổ tay mình in hằn hai vết trói rất sâu, rướm máu, đau như dao cứa. Hạ Lan Huề đứng cách đó không xa, im lặng nhìn về phía trước, nhíu mày đăm chiêu. Bì Bì cho rằng, nhìn thấy mình trong bộ dạng này, Tế ti đại nhân ít nhiều gì cũng sẽ có chút xót thương. Thế nhưng, khi cô đi đến trước mặt anh, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vô hồn trống rỗng, vẻ mặt thờ ơ, dưới khóe môi ẩn giấu một nụ cười chế nhạo.“Thần kinh của em lúc nào cũng yếu ớt như thế sao?” Anh hỏi Bì không trả lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn anh, trong lòng buồn rười rượi. Tế ti đại nhân không còn quan tâm đến cô nữa rồi. Nếu cô không giữ chiếc chìa khóa nọ, chắc ngay cả nói chuyện với cô anh cũng không có đủ kiên nhẫn. Thật ra, đây là vấn đề mà Bì Bì vẫn luôn tự hỏi mình. Nếu không có Tuệ Nhan, không có khoảng thời gian khắc cốt ghi tâm trong quá khứ đó, lúc đi trên đường, Hạ Lan Huề liệu có liếc nhìn một cô gái hết sức bình thường như cô nhiều hơn một ánh mắt?Một Tế ti đại nhân chỉ xem cô như cỏ rác, một Tế ti đại nhân thấy chết không thèm cứu, vậy mà cô còn muốn tranh thủ tình yêu của anh nữa sao?Nước mắt đã viền quanh hốc mắt, nhưng cô cố kìm lại, ngăn không để nó rơi.“Rốt cuộc, trước đây tôi đã coi trọng em ở điểm nào?” Anh lạnh lùng hừ một tiếng, mặt lộ vẻ xem thường, “Em béo như thế, xấu xí như thế, đã vậy còn nhát gan như thế. Em không biết nôn mửa trước mặt Tế ti đại nhân là chuyện rất thất lễ sao?”“…”“Lần sau nếu muốn nôn, trước tiên phải đào một cái hố, sau khi nôn xong phải lấy đất lấp lại, nhớ chưa?”Bì Bì không còn gì để nói. Mặc dù trước đây, khi Hạ Lan Tĩnh Đình nói chuyện cũng không buông tha cho bất cứ ai, nhưng đối với cô, anh vẫn luôn lịch sự. Thậm chí những lúc rất giận cô, muốn mắng cô, anh cũng lòng vòng chứ không nói thẳng. Ánh mắt anh dành cho cô cũng hoàn toàn không giống với người trước mặt này. Tuy ban ngày không nhìn thấy gương mặt cô, nhưng thần thái của anh đầy biểu cảm, lời nói luôn chan chứa sự trìu mến, yêu thương. Đối với tính tình bướng bỉnh và hành động theo cảm hứng của cô, anh lại càng thêm bao dung và chiều chuộng, anh cho rằng một cô gái sinh ra vốn phải nên như vậy. Hạ Lan rất ít khi cất lời khen ngợi một cách lộ liễu, nhưng anh lại nhiều lần nói thích mùi hương của Bì Bì. Vả lại còn nói trong tộc Hồ, mùi của người phụ nữ hấp dẫn hơn nhiều so với vẻ đẹp của họ. Suy cho cùng, những gương mặt con người có được sau khi tu luyện đó không phải là diện mạo vốn có của họ, chỉ có mùi hương mới là thứ mãi mãi không thay đổi mà thôi. Nghĩ vậy, Bì Bì bèn đi đến kết luận Hạ Lan Huề này rất có khả năng là một kẻ giả mạo, mình không cần phải ôm ấp kỳ vọng với anh ta, càng không cần phải quá khách sáo với anh Bì đưa hai tay lên xoa thắt lưng, ngẩng cao đầu, đi đến trước mặt Hạ Lan Huề, chậm rãi nói “Thứ nhất, tôi không phải là động vật họ mèo. Thứ hai, anh nói rằng tôi thất lễ? Nói tôi xấu xí? Nói tôi béo?… Tế ti đại nhân, cho tôi hỏi lễ độ của anh ở đâu?… Tôi – Quan Bì Bì – không phải người mà anh có thể tùy tiện sỉ nhục!”Cằm anh cũng giương lên, gần như chọc vào trán cô “À ha, Quan Tiểu Thư. Vừa mới thoát chết đã có sức cãi nhau rồi nhỉ? Khi nãy, là ai đã van xin tôi cứu mạng? Là ai nói sẽ nghe lời phu quân? Là ai cho tôi lời hứa quý báu của mình?… Tôi không hề sỉ nhục em, tôi chỉ đang nói sự thật.”“Có một lời nói thật còn khó nghe hơn nữa là anh là một người mù.”Anh dùng một tay kéo cô lại gần “Em không hiểu cụm từ chí tôn vô thượng’ nghĩa là gì ư?” “Có nghĩa gì, anh nói xem!”“Nghĩa là, bất kể tôi nói gì, em đều phải ngoan ngoãn nghe theo…”Anh ta còn chưa dứt lời, thì “Bốp!” một tiếng. Bì Bì đã giáng lên mặt Tế ti đại nhân một cái bạt tai thật vang dội. Năm dấu ngón tay hiện lên rõ mồn một. Hạ Lan Huề kinh ngạc đến ngây người, dường như trong đời anh ta chưa từng bị ai đối xử như vậy, khiến anh ta quên cả hít thở một lúc lâu. Bì Bì nhìn thẳng vào anh ta không một chút sợ hãi, thái độ muốn bất chấp tất cả liều mạng với anh Lan Huề đưa hai tay lên bóp cổ cô, nhưng chưa kịp vận sức thì bỗng nghe thấy một tràn cười vọng tới. Anh ta hơi nới lỏng tay, Bì Bì liền nhân cơ hội lùi về phía sau một bước. Quay lại nhìn, Kim Địch không biết đã đến từ lúc nào. Có thể thấy, anh ta đang cố nhịn cười, nhưng không nhịn được nữa mà cười thành tiếng.“Thì ra trên đời này, thật sự có một người không sợ Tế ti đại nhân nổi giận cơ đấy.” Kim Địch Lan Huề sờ lên mặt mình, chừng như cảm thấy tranh cãi với Bì Bì là một việc hạ thấp nhân phẩm, vì vậy bèn quyết định không thèm để ý đến cô nữa. Thế nên, anh ta bỏ qua Bì Bì, đi đến trước mặt Kim Địch.“Cô ấy sao thế? Bị ai bắt cóc à?” Kim Địch để ý đến vẻ nhếch nhác của Bì Bì, hỏi.“Sa Lan Phương thị.”“Ồ, bọn họ? Tôi trông thấy Linh Thước, còn tưởng đó là Thanh Tang nữa chứ.”“Có cả người của Thanh Tang. Người trong tộc của cậu không phải luôn hoạt động ở phương Bắc sao?”.“Là tôi mời họ tới đấy, cứ tưởng cuối tuần họ mới đến, ai ngờ đến nhanh vậy.”“Cậu? Mời hắn ta?”“Phương Tôn Mi là chiến binh đệ nhất của Sa Lan tộc. Mấy người em của anh ta cũng rất lợi hại, càng nhiều người hỗ trợ càng tốt mà.”Hạ Lan Huề ngẫm nghĩ một lúc, nói “Ừ, chúng ta còn trống mấy phòng, để họ đến ở đi.” Anh vừa nói vừa cùng Kim Địch đi ra phía bìa rừng. Vừa đi được vài bước, phát hiện Bì Bì không đi theo, anh ta liền quay lại. Bì Bì vẫn đang tức giận đứng nguyên tại chỗ.“Em không theo tôi về nhà sao, Bì Bì?” Hạ Lan Huề Bì kiên quyết lắc đầu.“Tại sao?”“Nếu tôi hiểu không sai, có phải anh muốn đưa Sa Lan Phương thị về ở chung với chúng ta không?”“Có vấn đề gì à?”“Có chứ! Tôi không đồng ý!”“Em có thể nghe lời chút xíu không?” Tế ti đại nhân mất hết kiên nhẫn, khẽ quát.“Không thể!” Bì Bì đanh mặt “Đó là nhà của chồng tôi để lại cho tôi, tôi có quyền định đoạt. Rốt cuộc anh có phải chồng tôi hay không, tôi không dám chắc. Nhưng dựa vào việc anh đã cứu mạng tôi, tôi có thể giữ anh và bạn anh ở lại. Nhưng anh em nhà Phương thị thì Không! Thể! Được!”Tê ti đại nhân nhìn cô lạnh nhạt “Giữ lại? Quan Bì Bì, em nói cho rõ ràng vào, em đã tốn một đồng nào vào bất động sản đó chưa? Cho em ở không bấy lâu nay, tôi vẫn chưa thu tiền thuê của em đấy! Vậy mà em lại nghĩ chúng tôi đến đây để cướp tài sản của em? Em có học toán không?”.“Tôi không biết số học, nhưng tôi không phải kẻ ngốc!” Bì Bì khoanh tay, trừng mắt nhìn họ. “Các anh dọn đến, chẳng qua vì muốn ăn thịt tôi thôi!”Hạ Lan Huề mỉm cười. Kim Địch cũng cười. Hai người đều không nhịn được cùng cất tiếng cười Bì xụ mặt xuống, đưa tay ra “Trả cái gương lại cho tôi.”“Nếu là tới ăn em, vậy chắc chắn sẽ không trả gương lại cho em đâu, Quan tiểu thư.” Hạ Lan Huề nói “Tôi đã ném nó đi rồi.”“Ngoài cái đó ra tôi còn có…”“Mỡ rồng, Thạch chiếu?” Hạ Lan Huề cười nói “Cái hộp đặt trong tủ trong phòng tắm kia?… Cũng ném luôn rồi.”“Anh…”.“Rốt cuộc em có về nhà với tôi không?”“Không!”Hạ Lan Huề không thèm nhiều lời, đi đến vác cô lên, sải bước về phía trước.“Thả tôi xuống! Hạ Lan Huề, mau thả tôi xuống! Anh là đồ hồ ly thối tha! Hồ ly đáng chết!” Bì Bì ra sức giãy dụa trên vai anh, kêu la inh ỏi, hết đấm đá lại cấu cào. Hạ Lan Huề chẳng thèm đếm xỉa tới, chỉ lo tán gẫu với Kim Địch.“Bọn Đầu Hổ bang đến rồi?”“Đích thân đại ca của chúng đem tiền trả lại.” Kim Địch nói.“Ừ!”“Còn hỏi chúng ta một năm muốn biếu bao nhiêu, tôi nói một trăm vạn.”“Không tệ.”“Thả tôi xuống!” Bì Bì hét lên.“Nhớ đừng làm lớn quá.” Hạ Lan Huề dặn dò.“Thả tôi xuống!” Bì Bì lại kêu.“Biết rồi.” Kim Địch đáp.“Để tôi xuống!” Để tôi xuống!” Mặc cho Bì Bì có kêu la thế nào, Hạ Lan Huề vẫn coi như đang khiêng một bao bột, đi một mạch tới bìa rừng. Bì Bì nổi giận há miệng cắn mạnh một cái vào vai anh.“Á!” Hạ Lan Huề đau đớn kêu, cuối cùng cũng thả Bì Bì xuống.“Quan Bì Bì!” Tế ti đại nhân nổi cáu “Tôi chưa cắn em thì thôi, sao em lại đi cắn tôi? Kim Địch, cậu đói bụng rồi phải không?”“Rất đói.”Câu này không phải nói dối, Bì Bì cúi nhìn chiếc nhẫn trên tay, chiếc nhẫn có màu đỏ chói.“Vậy cậu ăn cô ấy đi.”Hạ Lan Huề và Kim Địch đồng loạt nhìn về phía Bì Bì, vẻ mặt rất nghiêm túc, hơn nữa, họ đều đang nhìn về phía bụng cô.“Sao tôi lại không biết xấu hổ mà ăn một mình chứ?” Kim Địch nói “Hay là chúng ta cùng ăn đi?”Hạ Lan Huề thở dài “Gặp phải một người phụ nữ không biết nghe lời, cách duy nhất để giải quyết rắc rối đó chính là xơi tái cô ấy đi.” “Ngài nói rất đúng. Tôi không nhớ là đã ăn bao nhiêu…”Hai người anh hỏi một câu tôi đáp một câu hệt như đang tấu hài kịch. Bì Bì nghe mà tê dại cả đầu, khắp người run khan. Bì Bì vội vàng lấy trong túi ra một chai thuốc, ngửa đầu bỏ vào miệng hơn mười viên Ngưu Hoàng giải độc hoàn, nhai mạnh mấy cái rồi nuốt xuống. Sau đó, cô ném bình thuốc xuống đất “Uống rồi, uống rồi đó. Dù các người có ăn tôi, Quan Bì Bì tôi cũng phải khiến các người ăn không ngon miệng, ăn phải ói ra, ăn không tiêu hóa được!”Câu này không phải nói ngoa, hai người đàn ông đồng thời im Bì cảm thấy mình đã đe dọa được bọn họ. Đúng lúc đó, cô nghe bụng mình bắt đầu kêu. Cô trợn mắt nhìn hai người đàn ông đứng trước mặt. Mười viên Ngưu Hoàng giải độc hoàn này Tế ti đại nhân không thể tiêu hóa được, mình dĩ nhiên cũng không tiêu hóa được. Dạ dày quặn đau, cô ôm bụng, thoái lui hai người đàn ông kinh hoảng nhìn cô.“Quan Bì Bì, em muốn làm gì thế?” Hạ Lan Huề hỏi.“Cô sẽ không… đi… ở trước mặt chúng tôi đấy chứ?” Kim Địch thốt Bì quả thật muốn khóc “A, a, a… Hạ Lan Huề, anh mau tìm WC giúp tôi đi…”“Tìm WC thì không kịp nữa, giúp em đào một cái hố còn nhanh hơn đó.” Hạ Lan Huề nói.“Khéo ghê, tôi còn hai tờ khăn giấy đây này. Để lấy cho.” Kim Địch từ khi Hạ Lan Huề giúp Bì Bì đào cái hố đó, Bì Bì cảm thấy, suốt cuộc đời này, cô sẽ không có cách nào ngẩng đầu lên trước mặt anh tavà Kim địch được nữa. Vậy nên cô đành ngoan ngoãn đi theo sau Hạ Lan, ngượng ngùng không dám mở miệng nói chuyện, thậm chí cũng không dám đi gần anh ta. Nhớ đến khứu giác vô cùng nhạy cảm của Hạ Lan Huề, cô có cảm giác… với anh ta, về bản chất, mình chính là một tòa WC di động. May mắn là cả hai người đàn ông đều không ai lấy việc đó ra để chọc ghẹo cô. Nhưng nó sẽ trở thành trò cười, suốt đời này… cũng đừng mong xóa sạch…! Bì Bì ngao ngán đến bìa rừng, Bì Bì trông thấy Hạ Lan Huề bước tới trước mở cửa chiếc xe Audi đậu bên kia đường. Cô ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên dừng lại, nói lớn “Hạ Lan, Kim Địch, nếu các anh đã nhất định phải ở trong ngôi nhà trên phố Nhàn Đình, vậy thì cứ ở đi. Người của nhà họ Phương muốn đến đó ở cũng được. Dù sao, tộc Hồ của các anh cũng cần một nơi để tụ tập.”“Vậy mới phải chứ,” Hạ Lan Huề có phần dịu giọng hơn, bước đến xoa đầu cô “Bì Bì, em giỏi lắm.”Bì Bì hất tay anh ra “Các anh tới đó ở, còn tôi dọn đi. Mọi thứ ở đó đều thuộc về anh. Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất từ giờ trở đi, anh không được quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”“Hừ, em thật sự cho rằng, chúng tôi muốn quấy rầy em lắm sao?”Bì Bì lấy ra một chiếc chìa khóa, ném sang cho anh “Thứ mà anh muốn có chính là nó phải không? Cầm lấy đi. Anh đã cứu mạng tôi, tôi tặng chìa khóa cho anh đấy. Chúng ta coi như không ai nợ ai, coi như chưa từng quen biết nhau, được chứ?”“Tốt thôi.” Hạ Lan lạnh nhạt nói “Bì Bì, em chắc rằng từ nay về sau em sẽ không bao giờ đến tìm tôi nữa chứ?”“Chắc chắn. Tế ti đại nhân, chúng ta hãy quên nhau đi!”“Tạm biệt.” Hạ Lan Huề tao nhã đưa tay bắt tay Bì Bì, “Quen biết em là vinh hạnh của tôi.”“Tạm biệt, quen biết anh là tai họa của tôi.”Hạ Lan Huề không chút lưu luyến bước vào xe, chiếc xe lập tức phóng đi. Bì Bì quay người đi theo hướng ngược lại. Dưới sự tổng hợp lực của cánh đàn ông và các nhân viên đội phòng cháy chữa cháy, cuối cùng ngọn lửa cũng được dập tắt sau khi đã thiêu rụi năm căn phòng ở gian chính. Đám cháy có mặt đội cứu hỏa, tất nhiên thu hút cả cảnh sát và an ninh khu vực, ngay cả ban quản lý khu vực cũng phái người đến, và hiễn nhiên không thể vắng bóng phóng viên truyền hình. Mọi chuyện cứ thế mà trở nên ồn ào, là tiêu đề nóng hổi trên bản tin 12 giờ trưa của thành phố C. Hạ Lan Huề không chịu tiếp khách, Bì Bì với thân phận chủ nhà, đành phải ra mặt giải thích nguyên nhân rằng nhà thắp nến, lửa chẳng may leo sang rèm, nên mới gây ra đám cháy không có thương vong gì, gia đình bị cháy lại mua bảo hiểm, hàng xóm chỉ sang hỏi han an ủi đôi ba câu, sau đó nhanh chóng kéo nhau giới bên ngoài dẫu xảy ra chuyện gì, Tế ti đại nhân vẫn là Tế ti, vị trí lãnh đạo không thể bị lung lay. Ví dụ như, trong khi tất cả mọi người trong tứ hợp viện đều bận rộn, người thì dọn dẹp hiện trường, người thì thu gom rác rưới. Phương Tân Lai bị mất một bàn tay, vẫn tham gia làm việc. Chỉ mỗi mình Hạ Lan Huề, hai tay đút túi quần, ngồi trên ghế mây nhìn mọi người tất bậc. Y như hết thảy chẳng liên can gì đến mình. Tất nhiên, anh ta sẽ nói là mình không nhìn thấy, chẳng giúp được gì mà chỉ thêm phiền phức mà thôi. Nhưng anh ta lại nhớ sai bảo Bì Bì như cu li, lúc thì sai cô kiểm tra kho, lúc thì bắt cô khiêng hơn ba chục cái bao ra hậu viện. Chuyện này nói gì thì nói cũng là do mình mà ra, Bì Bì thấy hổ thẹn lương tâm nên chỉ biết răm rắp làm theo. Chạy tới chạy lui một hồi đã trôi qua buổi sáng, vừa đến 12h, Chung Nghi trong nhà bếp thò đầu ra, gọi “Tới giờ cơm rồi…”Lúc đó, Bì Bì đang khiêng một bao khoai tây, bụng đã đói đến bủn rủn chân tay, nghe gọi liền quăng bao khoay tây xuống, đi về phía nhà bếp, thì bị Hạ Lan Huề gọi lại “Đúng lại! Thủ phạm phóng hỏa còn muốn ăn cơm à?”“Tôi đói rồi!”“Em còn mặt mũi mà ăn à?”“Tôi đói rồi!”“Làm xong việc mới được ăn!”“Tôi…”“Không cho ăn, đi làm đi!”Bì Bì bực bội vác bao khoai tây lên vai tiếp tục đi về phía sau viện. Mới đi được vài bước, đằng sau lại có người kêu “Bì Bì!” Quay lại nhìn, thì ra là Kim Địch. “Mẹ cô đến thăm cô kìa.” Anh ta Bì vội bỏ bao khoai tây xuống, đi ra cửa. Băng qua sân đình, xuyên qua hành lang, lúc bước qua cửa thùy hoa thì có người đuổi kịp cô, với tay kéo cô lại. Hạ Lan Huề nói “Chúng ta cùng đi.”Mẹ Bì Bì quả thật đang đứng bên ngoài cổng, lo lắng nhìn vào trong, nhưng bị bức bình phong chắn giữa, nên chẳng nhìn thấy gì. Bì Bì chưa kịp mở miệng, người đi cùng đã thân thiết kêu “Mẹ, sao mẹ lại đến?”“Nghe nói nhà các con bị cháy, mẹ sang xem thử, không sao chứ?”.“Dạ không sao.” Bì Bì trả lời.“Mẹ, vào trong ngồi đã. Chúng con đang ăn trưa, mẹ đến thì cùng ăn với chúng con luôn!” Tế ti đại nhân bỗng dưng trở nên thật hiếu khách, dìu tay mẹ Bì Bì định dẫn bà vào biết giả vờ thật đấy! Bì Bì mắng thầm. Cô cũng không muốn mẹ vào làm mọi việc phức tạp hơn, định nói, thì mẹ cô đã xua tay liên tục, sau đó đưa cho cô một cái túi “Các con bình an là tốt rồi, mẹ không vào đâu. Chiều mẹ còn phải đi làm, taxi đang đợi ngoài đường. Bì Bì, đây là tương đậu bà nội làm cho con, còn cái này là canh ngân nhĩ. Con cất để ăn từ từ. Nhìn con kìa, khí sắc tốt hơn rồi, không biết nhờ Hạ Lan biết chăm sóc? Hay là nhờ sức mạnh của tình yêu đây!”Mẹ Bì Bì nhìn Hạ Lan Huề, không giấu được niềm vui và sự yêu quý toát ra trong ánh mắt. Hạ Lan Huề cười nhẹ, như ngầm thừa nhận.“Bì Bì, con đi theo mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với con.”“Dạ, để con tiễn mẹ…. Hạ Lan, anh mau đi dọn nhà đi, ngói vỡ ngỗn ngang đầy đất đấy!”.” Bì Bì kéo tay mẹ, bước nhanh ra ngoài cửa, Hạ Lan Huề không hề ngăn cản, vẫy tay chào, nói “Mẹ, mẹ đi thong thả.”Hai mẹ con ngoặc qua góc đường, mẹ Bì Bì chợt đứng lại “Bì Bì, mẹ tới tìm con là có chuyện khác. Có người muốn gặp con.”“Gặp con? Ai vậy?”“Một anh chàng rất được, mẹ không biết cậu ta, cậu ta nói quen con, có một chuyện quan trọng muốn nói với con.”“Sao mẹ không dẫn anh ta đến đây?”“Cậu ta muốn tự nói với con.” Mẹ Bì Bì nhỏ giọng đáp. Một chàng trai trẻ bước ra từ sau một thân cây. Dáng người cao dong dỏng, mặc một chiếc trenchcoat đen tuyền, làm tôn lên đôi chân dài, gương mặt nhỏ nhắn, da trắng trán cao, với một đôi mắt sáng đầy trí tuệ, bề ngoài không quá hai mươi, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ lịch lãm sang trọng, trên thắt lưng có đeo một cây clarinet dài. Bì Bì đã từng gặp anh ta, anh ta chính là Quan Bì Bì hiểu ý lặng lẽ lên xe về. Chàng trai mặc đồ đen hướng về phía rừng cây mà đi, ra hiệu bảo Bì Bì đi theo. Hai người đi mãi vào tận sâu trong rừng mới dừng lại. Chàng trai quay lại, lẳng lặng nhìn cô, như thể đang xác minh thân phận, rồi đột ngột quỳ xuống, cúi đầu chào “Hữu tế ti – Quan Hạt cầu xin lời chúc phúc của phu nhân.”Bì Bì chạm nhẹ tay lên đầu anh ta một cái.“Cám ơn.” Anh ta đứng dậy, nhìn cô, nói “Phu nhân vẫn tốt chứ?”Bì Bì trong lòng đầy hoài nghi “Anh… Sao anh biết tôi là phu nhân?”“Trên người phu nhân có mùi hương của điện hạ.”“…Điện hạ?”“Vương thất xưa nay chưa bao giờ tùy tiện hạ hương, trong thế giới của hồ tộc chúng tôi, hạ hương đồng nghĩa với sắc phong, người chính là chính thê của điện hạ, Vương phi Hồ tộc.”Ok, tuy chưa xuyên không đến cổ đại, nhưng cũng đã từng xem phim về cung đình, Bì Bì nghĩ bụng, ừ, thế này thật tốt, địa vị xã hội của cô đã được nâng lên một tầm cao mới. Bì Bì hỏi lại anh ta “Anh đến tìm tôi, vì muốn xin gặp Hạ Lan Huề?”Mặc dù các bộ tộc trong tộc Hồ phân tán khắp nơi, nhưng vấn đề thứ bậc trong tộc vô cùng nghiêm ngặt, Hạ Lan Huề không phải hạng người mà ai muốn gặp cũng có thể gặp, muốn nói chuyện là có thể nói chuyện được. Muốn gặp gỡ tiếp xúc với anh ta cần phải thông qua sứ giả, hoặc phải được người khác giới thiệu.“Thưa phu nhân, Tế ti đại nhân… cũng chính là Hạ Lan tiên sinh… vốn bế quan tu luyện ở phố Súc Long, có Thiên Hoa làm bạn bên cạnh. Nhưng một tháng trước, Thiên Hoa đột nhiên mất tích, Tế ti đại nhân cũng xuất quan và bỏ đi. Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì. Thanh Tang nhận được tin báo, cho rằng có kẻ muốn chia rẽ quan hệ giữa Thiên tinh tộc và Côn lăng tộc, bèn phái người đến báo cho tôi nhất định phải tìm ra Thiên Hoa, hỏi rõ ràng mọi chuyện, giải thích các hiểu lầm.”“Thiên tinh tộc ư?”“Cũng chính là một mạch của hoàng thất tộc Hồ.”Bì Bì bực bội “Vậy sao anh không tự đến gặp Hạ Lan hỏi cho rõ nguyên nhân?”“Tế ti đại nhận từ chối gặp tôi. Thật ra chuyện hai thủ lĩnh của Thiên tinh tộc và Sa lan tộc cùng đi với nhau… ở chỗ chúng tôi, điều đó cũng hiếm gặp giống như chuyện hoàng đế của các cô xưng huynh gọi đệ thân mật với kẻ tạo phản vậy. Nên chúng tôi nghi ngờ Tế ti đại nhân bị Kim Địch kiềm chế.”“Nếu Thanh Tang đã có lòng lo lắng, thế vì sao không tự đến hỏi anh ta?”“Luật Hồ tộc quy định tả, hữu Tế ti và thủ lĩnh Côn lăng tộc suốt đời không được gặp nhau, người vi phạm phải tự thiêu. Có chuyện gì cũng chỉ được trao đổi thông qua sứ giả.”“Vì thế anh muốn biết Thiên Hoa đang ở đâu?”Quan Hạt gật gật đầu “Đích thực tôi đang truy tìm tung tích của Thiên Hoa, nhưng tôi đến gặp phu nhân, là vì một chuyện khác.”“Xin cứ nói.”“Tôi phụng lệnh Thanh Tang, đặc biệt đến đây để lấy lại vật được cất giữ của Thiên tinh tộc, phu nhân chắc chắn biết tôi đang ám chỉ vật gì.”Mắt Bì Bì sáng lên “Sao tôi có thể tin anh là Tế ti kế nhiệm được?”“Trước khi Hạ Lan đại nhân đi Bắc Cực, chắc chắn đã nói cho cô biết mật mã, tôi biết mười số trước của mật mã đó.” Nói đoạn, anh ta bước đến nói nhỏ vào tai Bì Bì một dãy số, không sai một số Bì im lặng lắng nghe, ngẫm nghĩ rồi gật đầu “Không sai. Mật mã còn lại anh muốn biết bây giờ?”“Đúng vậy. Món đồ đó liên quan đến vận mệnh của tộc Hồ, tôi muốn lấy được nó càng nhanh càng tốt, đem về phố Súc Long giao cho Thanh tang.”Bì Bì âm thầm tính toán, chuyện của tộc Hồ cứ chiếu theo quy tắc của tộc Hồ mà làm, điều kiện để giao ra mật mã trước kia Hạ Lan cũng đã dặn dò rồi, mười số mật mã mà Quan Hạt nói, trình tự rất chính xác, thủ tục xem như hợp lệ, cô không có lý do gì không giao. Vì thế, cô bèn ghé tai anh ta, nói ra dãy mật mã, chỉ đọc qua một lần, Quan Hạt đã gật đầu tỏ ý đã nhớ rõ.“Trí nhớ của anh tốt thật.”“Cảm ơn phu nhân đã khen ngợi.” Anh ta cười nhạt “Ngoài ra, người còn phải đưa cho tôi một chiếc chìa khóa nữa. Nếu không thì cho dù tôi có biết rõ mật mã két săt thì cũng không mở được.”“Chìa khóa đang ở trong tay Hạ Lan Huề.”Quan Hạt liền biến sắc “Phu nhân, trước khi Tế ti đại nhân ra đi, hẳn đã căn dặn cô, chiếc chìa khóa và mật mã phải được giao cho Tế ti kế nhiệm?”“Nhưng Tế ti đại nhân đã quay trở lại rồi! Vui ghê, anh ta đòi tôi có thể không đưa sao?”“Thế nhưng…”Có lẽ, anh ta cảm thấy giải thích với Bì Bì sẽ rất phức tạp, Quan Hạt mở miệng định nói rồi lại thôi. “Có cách nào có thể lấy lại chìa khóa đó được không?”Bì Bì ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng lại âm thầm dậy sóng. Xem chừng tình hình chính trị trong tộc hồ đã có chuyển biến gì đó rất lớn. Thanh Tang nhiếp chính, Hồ Đế lại trốn đi, Tế ti mới nhận chức hiễn nhiên sẽ đứng về phía Thanh Tang, cô nên tin tưởng một bên, nhưng nên giúp đỡ bên nào đây?” Xét về tình hay về lý, Bì Bì đều phải nên giương cao lá cờ ủng hộ Hạ Lan Huề. Nhưng tính tình của Hạ Lan Huề sau khi trở về đã thay đổi rất nhiều, đối xử với cô rất thô bạo, cô nghi ngờ, liệu đó có phải Hạ Lan Huề thật sự hay không. Nếu chiếu theo lời dặn của Hạ Lan ngày trước, tin tưởng Quan Hạt là không sai. Nhưng trong tình huống mọi chuyện đều mập mờ không rõ ràng, vẫn khăng khăng giữ vững nguyên tắc liệu có sai không? Nếu sai cũng không thể trách cô được! Nhưng ngộ nhỡ mục đích của Quan Hạt là hòng đánh cắp bí mật để bắt tay với Thanh Tang lật đổ Hạ Lan thì sao? Nếu vậy, Bì Bì tuyệt đối không để cho anh ta được toại nguyện!Bì Bì càng nghĩ càng rối, bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã giao mật mã cho anh ta quá dễ dàng… đang bối rối trong dạ, thì phía sau vang lên tiếng bước chân. Chưa kịp quay lại nhìn, thì “Vèo” một tiếng, một luồng kình phong bất ngờ ập về phía Quan Hạt, Quan Hạt rút kèn đồng bên thắt lưng ra, trở vay đỡ lấy, người vút lên mấy trượng phóng về phía kẻ vừa tập kích.“Keng!” Một tiếng, Kèn đồng của Quan Hạt đánh trúng chiếc nỏ sắt trong tay Kim Địch, những tia lửa từ cuộc va chạm tóe ra xung quanh khiến hai người đều phải lùi một bước, Kim Địch quát lên “Bì Bì, chỗ này không phải chỗ để cô ở đó ngẩn người, mau quay trở về đi!”Bì Bì liền quay đầu bỏ chạy, Quan Hạt và Kim Địch chém giết ngay phía sau. Cô vừa chạy được mười bước, trên trời đột nhiên tối sầm, một bầy chim đen bổ nhào xuống người cô. Bì Bì đưa hai tay ôm lấy đầu núp vào dưới tán cây, thì nghe một tràn “vèo, vèo, vèo” vang lên, một loạt tên ghim ngay dưới chân cô. Lá cây kêu lên rào rạt, hình như có ai đó đang đi giữa tán rừng. Những mũi tên không ngừng bay về phía cô, một mũi ghim ngay sát cánh tay cô, phụt ra một ngọn lửa xanh lam…Vô minh chi hỏa tiễn của Hoạn linh sư! Bì Bì tái mặt, liền tăng tốc độ chạy, bất chợt đâm đầu vào một người, cô không kìm được hét lên một tiếng. Một cánh tay mạnh mẽ giữ cô lại.“Hạ Lan!”Bì Bì như gặp được cứu tinh, liền bất chấp tất cả leo lên lưng ôm lấy cổ anh, rụt đầu trên lưng anh.“Ngày thường gặp tôi chẳng nói được câu gì hay ho, đến lúc quan trọng mới biết nhảy lên người chồng, Bì Bì em cũng không ngốc lắm nhỉ!” Ai đó vô cùng tức Bì không để ý đến anh, chỉ lo ôm chặt anh “Mấy con chim đó có ăn thịt em không?”“Đừng lo, bọn chúng chỉ ăn những người có IQ hơn 100, em thì không cao như vậy! Dù chúng có hứng thú với em thì cũng không ăn sạch đâu, tối đa chỉ ăn hai con mắt của em thôi…”“Hả, a,a….”Hạ Lan Huề bất thình lình ôm cô, đằng không nhảy lên một cái, đến mười trượng, liền tung Bì Bì lên trời, động tác giống như người ta nhảy lên ném bóng vào rổ vậy.“Á!!!!”Cơ thể Bì Bì bay ra ngoài, đàn chim nghe tiếng liền đuổi theo. Trên không trung Bì Bì lập tức bật khóc, Hạ Lan Huề, té ra anh ném tôi làm thức ăn cho chim sao! Cô vội vàng nhắm chặt hai mắt, sợ đàn chim sẽ ăn hai con mắt cô như lời Hạ Lan đã nói, cơ thể bay đến đỉnh đường parapol thì đột ngột rơi xuống. Mắt thấy mình sắp rớt xuống đất, thì bỗng được một vòng tay ai đó tiếp được. Bì Bì liền định thần nhìn kỹ, người đó là Phương Tôn Mi. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, Phương Tôn Mi đã ném cô đi tiếp, phút chốc, Bì Bì lại lăng không lần nữa. Đàn chim lại tiếp tục đuổi theo, nhưng lúc này không phải hướng về cô. Lúc người cô sắp va vào một gốc cổ thụ, thì bất ngờ trong tán lá có một người thò đầu ra, đưa tay tiếp lấy cô một cách vững vàng, nhưng người đó chính là Kim Địch. Bì Bì sợ đến nỗi tim cũng ngừng đập, cô la lên với Kim Địch “Mau thả tôi xuống đi!” Kim Địch cười ha ha hai tiếng, ôm cô nhảy từ trên cây xuống, từ từ đặt cô đứng xuống đất “Cô về phòng trước đi. Chúng tôi còn phải đuổi chim nữa.”Bì Bì ngó nghiêng “Chúng không đuổi theo tôi nữa chứ?”“Hạ Lan đã dụ bọn chúng đi rồi.”“Thế Hạ Lan, anh ấy… có an toàn không?”“Không biết anh ta có an toàn không, chỉ biết là tôi đói bụng rồi.”Bì Bì cúi xuống nhìn chiếc nhẫn trên tay, nó đã chuyển sang màu đỏ, liền lập tức như gặp ma, vôi vàng co giò bỏ chạy. Vạn Kiếp Yêu Em 2 Tên gốc Kết Ái, Tê Nhiên Chiếu Sáng Tác giả Thi Định Nhu Huyền Ẩn Edit Hoa Tiên Chương 1 “Chúng ta là một đôi tàn tật giúp đỡ lẫn nhau. Tay cô không tốt, mắt tôi không tốt, xứng đôi thế còn gì. Không thể phá đi sự cân bằng tinh tế này được. Nếu lỡ phá đi, một bên sẽ thừa cơ bắt bạt bên kia, hòa bình sẽ biến mất, cuộc chiến sẽ bắt đầu.” ──────── ──────── “Tôi vừa mới nằm mơ.” Quan Bì Bì nói. Hạ Lan Huề nhướng mày “Ở tại cái ghế này? Vào ban ngày sao?” “Đúng vậy.” “Có phải đây gọi là nằm mơ giữa ban ngày không?” “Không phải, tôi đã ngủ thật.” “Cô mơ thấy gì vậy?” “Biển. Biển lớn và xanh.” Cô cười, những tia nắng sáng chói tỏa trên gương mặt đầy vẻ thích thú của cô, “Hệt như những truyện đồng thoại đã kể. Nước ở nơi sâu nhất của biển rất xanh, xanh như màu hoa của những cánh xa cúc đẹp nhất, và rất trong, trong như những mảnh thủy tinh sáng nhất…’” “Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người ví màu biển với hoa,” Hạ Lan Huề nói, “Có điều, hoa xa cúc giúp tịnh tâm sáng mắt, có một thời ngày nào tôi cũng uống tra xa cúc.” “Thật không?” Bì Bì hỏi lại. Trong trí nhớ của cô, Hạ Lan Huề rất ít khi uống trà. “Thật. Vì cô thích nghề làm vườn, chắc biết ý nghĩa của hoa xa cúc là gì chứ?” “Không biết… Anh nói tôi nghe đi.” Khi một người đàn ông nói chuyện với phụ nữ mà nhắc đến hoa, hầu hết là có ý tán tỉnh. Bì Bì tràn trề hứng thú, không cầm lòng được, đưa mắt chăm chú nhìn khuôn mặt anh, nhìn một cách tham lam. Là anh, chính là anh, là Hạ Lan của cô, là Hạ Lan si tình, Hạ Lan lạnh lùng kiêu ngạo, Hạ Lan rạng rỡ ngời ngời, Hạ Lan mãi mãi thanh xuân của cô. May mà anh lúc nào cũng đeo kính, nếu không khuôn mặt đó sẽ thu hút biết bao sự chú ý đây! Anh trả lời khá thần bí “Là gặp gỡ hạnh phúc.” Nắng mùa đông mang theo cái rét lạnh muốn rùng mình. Bầu trời trong không một gợn mây, xanh thẳm như trời hè. Chủ nhật ở thành phố nhỏ chẳng sầm uất mấy, người đi trên phố chẳng có là bao, dáng đi tuy vội vàng nhưng lại mang vẻ lười biếng. Hai bên đường là những quán mỹ thực, quán nào quán nấy ngập ngụa dưới những khói và hơi. Bì Bì lại nhớ về ngày đầu gặp gỡ Hạ Lan Huề, cũng là một ngày mùa đông như vậy. Một mùi hương quen thuộc thoảng qua trước mũi cô. Bất giác, mắt cô ươn ướt. “Chúng ta đi thôi.” Cô đứng lên, “Tôi ngủ lâu rồi phải không?” —- Lúc xuống tàu, gửi hành lý xong, Bì Bì nói buổi chiều cô rảnh, có thể đưa anh đi thăm viện bảo tàng nổi tiếng ở thành phố C. Hạ Lan Huề ngỏ ý mình cũng đang mong có một người dẫn đường. Hai người ăn nhịp với nhau, liền cùng nhau đi tản bộ. Đi đến công viên ở trung tâm, Bì Bì nói hơi mệt, bèn tìm một băng ghế dài ngồi xuống nói chuyện, mới được vài câu đã tựa vào Hạ Lan ngủ mất. Lúc tỉnh lại thì phát hiện áo khoác của anh đang khoác trên người mình – thật ra thì chẳng có gì phải ngượng – nhưng mặt cô vẫn ửng hồng. “Chưa tới một tiếng đâu,” Hạ Lan Huề hỏi, “Ngủ đủ rồi à?” “Đủ rồi.” “Đợi đã, dây giày của cô bị lỏng kìa.” Anh cúi xuống, nửa quỳ nửa ngồi trên đất, cẩn thận buộc lại dây giày cho cô, thắt thành một cái nút hoa xinh đẹp. “Cám ơn anh.” Bì Bì có phần kinh ngạc, “Anh nhìn thấy dây giày của tôi ư?” “Tôi từng giẫm phải một lần, nhớ không? Lúc băng qua đường, suýt nữa đã làm cô ngã?” “Phải rồi.” Đã nhiều năm trôi qua, viện bảo tàng vẫn chẳng thay đổi gì nhiều. Mặt tường hơi cũ hơn một chút. Cầu thang đã xỉn màu. Trên mái đón lầu một lốm đốm phân chim bồ câu màu trắng. Nếu đứng một mình trông nó vẫn là tòa nhà màu bạc nổi bật và đầy quyến rũ mang đậm dấu ấn kiến trúc đương đại, nhưng đứng cùng với hai tòa cao ốc bằng kính mới xây bên cạnh thì có vẻ đã hơi lỗi thời. Phía bắc tòa nhà chợt lóe sáng, có anh công nhân cầm mặt nạ bảo hộ đang hàn mối nối lại. Trong không khí phảng phất thứ mùi đặc trưng của kim loại. Trong thang máy có bày một pho tượng cổ, kích thước như người thật, tóc xoăn như ốc xà cừ, dáng vẻ nửa cười nửa không. Hạ Lan Huề tiện tay sờ lên đó. “Anh vẫn còn quan tâm đến những thứ này?” Bì Bì hỏi. “Tôi rất thích đồ thời Bắc Ngụy.” “Sao anh biết của thời Bắc Ngụy.” “Quần áo bó sát người, đây chính là kỹ thuật Tào y xuất thủy’.” Bì Bì chau mày “Anh còn nhớ trước đây anh làm nghề gì không?” “Ý cô là gì?” Anh nghiêng đầu, nhìn cô qua đôi kính đen, “Trước giờ tôi vẫn làm một nghề.” “Ở Phần Lan?” Anh gật đầu. Bì Bì hít thật sâu, nắm lấy tay anh “Vậy anh còn nhớ em không.” “Chúng ta quen nhau sao?” Lại phí công, còn để lộ vẻ nóng vội của mình. Cô thất vọng cúi đầu “Được rồi, không nói về tôi. Anh có nhận ra viện bảo tàng này không, đã từng đến đây bao giờ chưa?” Anh bị cô hỏi dồn có hơi khó chịu, lại cảm thấy cô đang mong đợi câu trả lời nên liền đáp “Không biết, chưa đến bao giờ.” Gióng điệu rất qua loa. “Anh đã từng làm việc ở đây.” “Không thể nào.” Trả lời còn nhanh hơn chớp. Bì Bì rút trên kệ bên cạnh xuống một quyển sách quảng cáo rất bắt mắt, giở đến một trang, nói “Nhìn xem, trong phần giới thiệu này có tên anh Hạ Lan Tĩnh Đình cố vấn lâu năm. Nhà sưu tầm đồ cổ nổi tiếng, nhà giám định, chuyên gia ngọc cổ, ủy viên ban chuyên gia Hiệp hội quốc gia về di sản.’” Thời gian in là nửa năm trước, quả không hổ là viện bảo tàng, lúc nào cũng hoài cổ nhớ cố nhân như vậy. “Tôi không nhìn thấy.” Hạ Lan Huề nhún vai, xòe hai tay. Cô đóng quyển sách giới thiệu lại, mỉm cười rồi cất nó vào trong túi “Không sao, để tối rồi xem.” Cửa thang máy mở ra, phía trước là một hành lang dài, vắt ngang qua giữa sảnh phòng như dải cầu vồng. Hạ Lan Huề rút cây gậy dò đường ra “Rẽ trái hay rẽ phải?” “Trái.” Cô dẫn anh đi về phía hậu trường. Viện bảo tàng mở cửa ngày chủ nhật, trong hội trường phía sau vô cùng đông đúc. Người người qua lại với nhiều gương mặt mới, thỉnh thoảng cũng có vài người nhìn họ bằng ánh mắt nghi hoặc. Nhưng chẳng ai dừng lại chào hỏi vị cố vấn thâm niên đã từng công tác gần mười năm ở viện bảo tàng này. Bì Bì ngẫm nghĩ, cảm thấy thật khó hiểu. Chức vị cố định ở viện bảo tàng không nhiều, hầu hết những nhân viên phục vụ ở tiền sảnh đều là thực tập sinh và nhân viên tạm thời, Hạ Lan Huề ban ngày ở trong phòng làm việc, ban đêm mới ra ngoài, lại biến mất mấy năm, nên không ai nhận ra cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng, chưa đến nỗi ngay cả một người quen mà cũng không có chứ? Tế ti đại nhân mặc dù khá lập dị, song dù sao cũng từng rất được ưu ái ở đây mà. Buổi tối làm việc, điện thoại trên bàn cũng reo lên liên tục… Đang cảm thán, thói đời ngày nay lòng người không như xưa nữa, thì trước mặt có người kêu lên “Tiểu Hạ”. Là một người đàn ông trung niên, tuổi chừng năm mươi, đầu hói, răng hô, mặt tròn, tai vuông, bụng phệ, mặc một bộ vest màu cà phê, nhìn xa giống như một lão chuột đồng. Ông ta bày tỏ thần thái vô cùng kinh hỉ. Bì Bì nhíu mày, Hạ Lan là họ kép, đây là lần đầu cô nghe có người gọi anh là “Tiểu Hạ”. “Ôi trời! Đã lâu không gặp! Tìm cậu thật là khổ sở quá đi! Tiểu Hạ, mấy năm nay cậu thăng quan tiến chức ở nơi nào rồi?” Ông ta bước vội về trước, cầm tay Hạ Lan Huề lắc lắc tỏ vẻ vô cùng phấn khích, “Ra đi gấp như vậy, ngay cả một lời thăm hỏi cũng không có! Suýt nữa chúng tôi tưởng là cậu mất tích rồi đấy!” Hạ Lan Huề cười cười, có phần lúng túng. Bì Bì vội nói “Thật xin lỗi ngài quá, tiên sinh Hạ Lan bị một tai nạn nghiêm trọng ở nước ngoài, đã mất hết trí nhớ. Tôi đang cố gắng giúp anh ấy tìm lại thế giới đã mất. Xin lỗi ngài là…” “Triệu Quốc Đào, giám đốc bảo tàng.” Ông ta lấy ra một tấm danh thiếp, hai tay đưa cho Bì Bì. “Giám đốc Triệu, rất vui được gặp ngài.” “Hạ Lan tiên sinh là chuyên gia cấp quốc gia mà tôi mời về vào năm đầu tiên nhậm chức, phụ trách khâu giám định và chọn mua các hiện vật. Chúng tôi cũng từng tham gia chung nhiều hạng mục khảo cổ. Mặc dù cậu ấy là cố vấn, nhưng về mặc tri thức thì vẫn là sư phụ của tôi. Những điều này cậu ấy…” “Tất cả đều không còn nhớ nữa.” Bì Bì lấy làm tiếc nói. “Tiểu thư đây là…” “Tôi là Quan Bì Bì.” “Quan Bì Bì? Nhớ rồi, nhớ rồi. Cô là vợ của Hạ Lan tiên sinh đúng không? Lúc hai người kết hôn, tôi còn từng viết giấy chứng nhận cho hai người đấy. Tôi hỏi Tiểu Hạ lúc nào làm việc lại, cậu ấy bảo còn phải xem thời gian của cô. Bởi tôi thường hay đi công tác nên cậu ấy bảo tôi viết sẵn, chỉ điền tên và đóng dấu, để trống phần thời gian. Tên của cô rất đặc biệt. Tôi còn từng trêu Tiểu Hạ nữa, cậu ấy còn nói sẽ mời tôi uống rượu cơ. Về sau Tiểu Hạ đột ngột ra đi, lúc ấy tôi đang ở Tứ Xuyên, có gọi điện thoại cho cô, còn phái trợ lý đến tìm cô hỏi thăm tình hình… Cô nói cậu ấy có việc phải ra nước ngoài, cô đã nhớ ra chưa?” Bất thình lình đề cập đến chuyện cũ, lại từ miệng của một người lạ, Bì Bì cảm thấy đầu hơi căng, sau ót và lòng tay ướt đẫm mồ hôi. Suốt dọc đường, trong lòng cô luôn trù tính làm cách nào nói ra thân phận của Hạ Lan Huề. Trái lo phải nghĩ, thấy làm sao cũng không thể nóng vội được. Theo trình tự, chí ít phải có vài bước như một, tích cực tương tác; hai, trao đổi cảm tình; ba, nhắc lại chuyện cũ; bốn, thêm dầu vào lửa. Đợi đến khi mọi thứ đều đã thuận buồm xuôi gió rồi mới quay lại kể rõ ràng mọi chuyện sau, hiệu quả sẽ ngoài sức tưởng tượng. Chứ mà hấp tấp quá thì sẽ phản tác dụng. Cô liếc nhìn Hạ Lan Huề, quả nhiên anh hoàn toàn không mảy may quan tâm, đành phải nói “Về chuyện này… Có lẽ anh ấy cũng không nhớ.” “Vậy làm sao được!” Triệu Quốc Đào vỗ vỗ vai Hạ Lan, rồi lại vỗ vào ngực mình, “Cái gì cũng có thể quên, nhưng sao có thể quên vợ mình chứ! Có tôi làm chứng! Tiểu Hạ, cô Quan Bì Bì là vợ của cậu, thủ tục giấy tờ đầy đủ cả, hoàn toàn danh chính ngôn thuận.” “Thế à?” Hạ Lan Huề nửa cười nửa không hỏi, “Ông có bằng chứng không?” “Cái này chẳng phải việc khó,” Triệu Quốc Đào nói, “Hai người chắc chắn có giấy chứng nhận kết hôn đúng không? Đây chẳng thể giả được. Trên đó có ảnh chụp chung của hai người và ngày tháng, cho dù có đánh mất, cục dân chính cũng còn lưu lại. Tôi có mẫu chữ kí của cậu đó, nếu cậu không tin, tôi gọi người lục hồ sơ đưa cho cậu.” “Đừng nôn nóng.” Hạ Lan Huề nói. Quan Bì Bì lặng lẽ lấy tay chỉ chỉ vào đầu mình, dùng ánh mắt ra hiệu cho Triệu Quốc Đào “Giám đốc Triệu, từ từ thôi, không thể đột nhiên cho anh ấy quá nhiều kích thích. Tôi chỉ muốn dẫn anh ấy đi thăm lại chốn xưa, xem có thể gợi lại chút ký ức nào không, hy vọng ngài có thể hỗ trợ.” “Dĩ nhiên sẽ hỗ trợ, cực kỳ hỗ trợ.” Triệu Quốc Đào đi nhanh về phía trước, làm một cử chỉ xin mời, “Đi nào, tôi đưa hai người đến một chỗ rất quen thuộc với Tiểu Hạ.” Ông ấy dẫn họ đi xuyên qua nhà kho và phòng tư liệu, kêu người lấy chìa khóa mở một gian phòng. Bì Bì nao nao, lập tức nhớ ra đây là văn phòng của Hạ Lan Huề. Cô vẫn nhớ lần đầu tiên lúc phỏng vấn anh, cô đã nôn một trận ở đây. Cái “Ống nhổ” bằng đồng vẫn còn ở chỗ cũ. “Đây là phòng làm việc trước kia của cậu, tôi vẫn giữ gìn nguyên trạng. Mọi thứ đều y như lúc cậu rời đi, không có ai động đến. Tôi đã cho người cách ngày lại quét dọn một lần. Lúc đó tôi nghĩ, với giao tình giữa tôi và cậu, cậu tuyệt đối sẽ không ra đi mà chưa từ biệt. Chắc là do có việc gì quan trọng. Vì vậy tôi luôn tin rằng cậu sẽ trở lại, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại. Mà cậu, cuối cùng đã trở lại!” Nói đoạn, ông ấy quá xúc động, giọng hơi nghẹn ngào. Kế, ông ấy rút ra một chiếc khăn tay, chặm chặm qua quýt lên mặt, lau nước mắt. Không ngờ vị giám đốc này lại nhớ bạn cũ đến vậy! Tức cảnh sinh tình, Bì Bì cũng thầm thổn thức. Ngay lúc này, Hạ Lan Huề bỗng nhiên vươn tay ra, đặt lên vai Triệu Quốc Đào, dùng đôi mắt đằng sau cặp kính đen nhìn ông ấy chằm chằm, nói từng chữ “Đừng lo, cô bé sẽ ổn thôi.” Gương mặt ông ấy lộ vẻ kỳ quái sâu xa. Bì Bì không hiểu, hỏi lại “Ai? Ai sẽ ổn?” Vẻ mặt Triệu Quốc Đào đột nhiên thay đổi, vừa giống như bị trúng tà, vừa giống như gặp ma giữa ban ngày “Cậu… Sao cậu biết con bé sẽ ổn.” Giọng của Hạ Lan Huề chứa đầy ma lực “Cô bé sẽ.” “Thế nhưng bác sĩ nói… tối đa chỉ có hai tháng.” Nói xong câu này, nước mắt ông ta lại chan hòa, bắt đầu nghẹn ngào gần như không ngừng lại được. Bì Bì càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, đang không biết an ủi ông ta thế nào, chợt nghe phía sau có người gọi “Cha ơi!” Khi ngoảnh lại thì trông thấy trên hành lang có một nhân viên đang đẩy một chiếc xe lăn. Trên xe lăn có một bé gái đang ngồi chừng bảy tám tuổi, sắc mặt nhợt nhạt, xanh xao ốm yếu, tóc bị cạo hết, đầu đội một chiếc mũ vải mềm. “Linh Linh.” Triệu Quốc Đào lau khô nước mắt, bước nhanh sang, đẩy bé gái vào trong phòng, tiện tay sửa sang lại tấm chăn lông trên đùi cô bé, âu yếm vuốt ve khuôn mặt cô bé, nói, “Không phải bảo dì Lý đưa con đi coi khủng long sao? Sao lại về nhanh như vậy?” “Con tưởng là có rất nhiều khủng long chứ, thì ra chỉ có một con. Cái tảng ngọc đó coi miết rồi, chẳng có gì thích cả!” Cô bé nghịch ngợm thè lưỡi. Lông mày của cô rất ngắn, mắt rất to, trông rất đáng yêu. “Đây là chú Hạ Lan và cô Bì Bì.” Cô bé quay về phía Bì Bì lanh lợi nở nụ cười, làm một động tác tay Hi’. “Mấy tuổi rồi mà còn không hiểu chuyện như vậy, không biết lên tiếng chào.” Triệu Quốc Đào thở dài. “Chú ơi, mắt chú không nhìn thấy sao?” Nhìn thấy cây gậy dò đường trong tay Hạ Lan Huề, Linh Linh vô tình hỏi thăm. “Đúng vậy.” Hạ Lan Huề cúi người, quỳ một gối xuống trước mặt cô. Cô bé cười khúc khích “Chú, chú đang cầu hôn cháu đấy à?” “Tiểu nha đầu nói bậy.” Triệu Quốc Đào bất lực khẽ quát. Hạ Lan Huề không để tâm, nở nụ cười “Linh Linh, cháu thích ảo thuật không?” “Thích, thích!” “Chú làm ảo thuật cho cháu xem nhé?” “Hoan hô hoan hô!” “Cháu nghĩ thầm trong đầu một cái tên đi. Xin lưu ý, đó là tên chú nhất định không biết, cô Quan bên cạnh chú cũng không thể biết, cháu cũng tuyệt đối không được nói ra.” Cô bé nhắm mắt lại, suy nghĩ vài giây, rồi nói “Nghĩ xong rồi!” “Giờ thì viết tên đó lên tờ giấy này, sau đó gấp lại, đưa cho cha cháu.” Cô bé tiện tay lấy trong hộc bàn ra một tờ giấy, viết một cái tên, đưa cho Triệu Quốc Đào. “Cháu chắc chắn là tên này bọn chú tuyệt đối không biết chứ?” “Tuyệt đối không biết, ngay cả cha cháu cũng không biết.” “Tốt lắm, chú cũng sẽ bảo cô Quan viết một cái tên, đưa cho cha cháu.” Nói đoạn anh đưa cho Bì Bì một tờ giấy. Bì Bì tròn mắt nhìn anh “Viết gì? Tôi biết gì mà viết.” “Bây giờ trong đầu cô nghĩ cái gì thì thì viết cái đó.” Cô hơi sửng sốt, tiện tay viết ra một từ, gấp lại rồi đưa cho Triệu Quốc Đào. Mở hai tờ giấy đã được gấp lại ra, nét chữ tuy có khác nhau, nhưng đáp án lại hoàn toàn giống nhau. “Hornet.” Bì Bì bán tín bán nghi nhìn Hạ Lan Huề. Anh mỉm cười tự đắc. Theo cô biết, Tế ti đại nhân toàn năng, hiển nhiên có rất nhiều khả năng thần kỳ, nhưng chưa bao giờ nghe anh nói anh biết thông linh thuật cả. “Linh Linh, Hornet là tên của một người à?” “Đúng vậy. Đó là một nhân vật trong “Ma thuật biến hình”, cháu rất thích nhân vật này. Cô à, sao cô đoán được?” Bì Bì dở khóc dở cười “Cô cũng không biết. Ma xui quỷ khiến chăng?” Cô bé lập tức kéo tay Hạ Lan Huề, hào hứng nói “Chú, chú thật lợi hại, chú lại làm phép thuật nữa đi!” “Được thôi.” Hạ Lan Huề cười hết sức thần bí, “Trước ngực cháu có một hạt châu màu lam đúng không?” “Đúng vậy, là cha tặng cho cháu.” “Cháu nhìn xem, trên tay chú có thứ gì này?” Anh mở bàn tay ra, trong lòng tay đột nhiên có một hạt san hô màu đỏ thắm. “Phù…” Anh thổi vào lòng tay một cái, nắm lại, rồi mở ra, hạt san hô đã biến mất. “Cái này quá dễ! Cháu biết rồi, hạt châu lăn vào trong tay áo của chú rồi.” Linh Linh giậm chân một cái, “Chú đứng lên đi, bỏ hai tay xuống, hạt châu nhất định sẽ lăn ra cho coi.” Hạ Lan Huề đứng lên, buông thỏng hai tay xuống, thậm chí còn làm bộ lắc lắc tay áo, nhưng chẳng có cái gì rớt ra. Bì Bì trông thấy bộ dạng làm như thật của anh, không nhịn được trong lòng thầm cười trộm. Cô không nhớ là Tế ti đại nhân thích làm ảo thuật, dù có cũng chưa từng chủ động biểu diễn trước mặt cô. Chỉ duy nhất một lần là biến ra cái đuôi hồ ly, nhưng là do cô năn nỉ mới làm. “Á… nó đi đâu rồi? Có khi nào trong tay áo chú còn có một cái túi không?” Linh Linh tròn mắt, nắm lấy tay áo anh, cẩn thận tìm kiếm. Hạ Lan Huề bèn cởi áo khoác ra đưa cho cô bé kiểm tra. Linh Linh lật tới lật lui hồi lâu, rồi lắc đầu. “Nhìn trên cổ cháu xem, hạt châu màu lam đó có còn không?” Hạ Lan Huề nói. Linh Linh vội thò tay vào trong ngực, móc ra một sợi dây màu xanh biếc. Nhưng hạt châu màu lam đeo trên đó lại không thấy đâu, thay vào đó chính là hạt san hô vừa rồi còn ở trong lòng tay anh. Mắt của mọi người trong phòng đều mở to. Bì Bì nhìn Triệu Quốc Đào, cảm thấy vô cùng khó tin. Cho dù mánh khóe của anh có nhanh đến thế nào đi nữa, trước sáu con mắt, cũng không thể cởi bỏ sợi dây trước ngực Linh Linh, thay đi hạt châu rồi làm như không có gì được. Huống chi mắt anh lại không nhìn thấy. Trên thực tế, tay anh không hề chạm vào Linh Linh. “Wow! Chú, chú thật sự là thần tiên!” “Hạt châu màu đỏ này là bảo bối của chú, tặng cho cháu đấy.” Nói đoạn, anh búng tay đánh tách một cái, mở tay ra, trên bàn tay có một hạt châu màu lam “Một vật đổi một vật, hạt châu của cháu tặng cho chú, được không?” “Dĩ nhiên là được!” “Lỡ cha cháu không cho thì sao?” Hạ Lan Huề cười hỏi. “Làm gì có. Hạt châu này không đáng tiền, là của một người bạn chơi đồ cổ hai mươi năm trước tặng cho tôi. Thật ra ông ta tặng cho tôi một cái quạt, hạt châu rơi ra từ trên đó. Cái quạt này bị Linh Linh làm rách rồi, nó thích hạt châu này, nên luôn mang trên người.” Triệu Quốc Đào vỗ vỗ lên mặt con gái, thấy cô bé phấn chấn, không kìm được sự vui mừng, “Linh Linh, ở khu triển lãm phía đông có một số hiện vật bằng đồng, vừa được đưa tới. Con bảo dì Lý đưa con đi một vòng rồi chúng ta quay về bệnh viện.” “…Dạ.” Linh Linh miễn cưỡng rời đi. Triệu Quốc Đào đến khép cửa lại, thở dài ão não “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi thất lễ. Con bé bị ung thư máu… giai đoạn cuối.” “Ồ.” “Đã chẩn đoán chính xác, nhưng không dám nói với nó. Mẹ nó cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, chỉ có tôi… Còn có thể giả vờ bình tĩnh, cười vài tiếng trước mặt nó.” Bì Bì không nhịn được khẽ siết tay Hạ Lan. “Vợ tôi bị vô sinh, đã điều trị một thời gian dài. Chúng tôi đến bốn mươi tuổi mới có một đứa con này.” Triệu Quốc Đào cố gắng mím môi, ép nỗi đau vào lòng, “Chúng tôi luôn mong đợi có kỳ tích.” “Ông có tin không?” Hạ Lan Huề vỗ vỗ vai ông, “Thế giới này thực sự có kỳ tích.” Bì Bì cảm thấy, những lúc thế này không nên gieo hy vọng về những điều không thực tế cho người thân của bệnh nhân. Cô nhìn Hạ Lan Huề, đột nhiên hiểu ra điều gì, dùng vẻ mặt cổ quái nói với Triệu Quốc Đào “…Có lẽ giám đốc hôm nay gặp điềm lành.” Không hiểu sao, những lời này lại động chạm đến Tế ti đại nhân. Vừa ra khỏi bảo tàng, ngay ở cổng chính Hạ Lan Huề đã bắt đầu khó dễ “Lúc nãy cô nói tôi là điềm lành? Là ý gì?” “Chẳng phải anh đã chữa bệnh cho cô bé đó sao?” “Coi như vậy đi.” “Tôi nói đúng sự thật mà, đối với cô bé ấy, anh chính là điềm lành chứ còn gì.” “Điềm lành là để nói về một hiện tượng tự nhiên do ý trời, trời hiện mây ngũ sắc, đất phun ra cam tuyền, lúa trỗ hai bông, trân cầm dị thú, – đó mới là điềm lành.” “Anh chính là trân cầm dị thú, giống như phượng hoàng, kỳ lân, sói trắng, thỏ đỏ.” Hạ Lan Huề câm nín. “Công lực của anh không suy giảm, vậy tiện thể chữa luôn cánh tay cho tôi đi.” Bì Bì nắm lấy tay anh, để anh sờ lên cánh tay phải bị thương của mình, “Tay này so với bệnh ung thư máu chắc chắn dễ chữa hơn nhiều.” “À,… việc này thì…” Hạ Lan Huề cúi đầu trầm ngâm, khoảng vài phút sau, mới nở nụ cười xa xôi, “Xin thứ lỗi, tôi sợ là không đủ khả năng chữa được.” “Tại sao?” “Có rất nhiều lý do, nói tóm lại, tôi không chữa cho kẻ lừa đảo.” Bì Bì vừa tức vừa buồn cười “Sao tôi lại thành kẻ lừa đảo?” “Cô không phải vợ tôi.” Anh làm ra vẻ mặt bị lừa. Bì Bì bực bội đá một viên đá trên mặt đất, “Tối tôi sẽ cho anh xem giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta.” “Khỏi cần xem, đó là giả.” Hạ Lan Huề nói, “Nghe nói đất nước này giấy chứng nhận gì cũng làm giả được.” “Anh đừng cường điệu hóa như thế, có hình chụp chung của chúng ta trên đó.” “Là Photoshop.” “Có chữ ký của chính anh.” “Là bắt chước.” “Bắt chước?” Bì Bì cười, “Tôi có bản lĩnh dám cả gan tự ý xông vào tổng bộ của tộc Hồ ăn trộm văn kiện mật?” “Không sai,” Hạ Lan Huề nhìn cô, hai tay nhàn nhã cắm vào túi quần, “Nhân tiện cho hỏi luôn, ngoài văn kiện mật cô còn trộm thứ gì nữa không?” Bì Bì tức giận “Anh đùa à?” “Tiểu nha đầu, muốn gạt tôi, đạo hạnh còn kém lắm.” “Anh…” Thấy vẻ mặt của Hạ Lan Huề càng ngày càng lạnh, Bì Bì dịu giọng “Nếu… chúng ta là vợ chồng thật, anh có chữa cho tôi không?” “Vậy lại càng không thể chữa.” “Tại sao vậy?” “Chúng ta là một đôi tàn tật, phải giúp đỡ lẫn nhau. Tay cô không tốt, mắt tôi không tốt, xứng đôi thế còn gì. Không thể phá hỏng sự cân bằng tinh tế này được. Nếu lỡ phá đi, một bên sẽ thừa cơ bắt bạt bên kia, hòa bình sẽ biến mất, chiến tranh sẽ bắt đầu.” Bì Bì nhìn anh, đột nhiên cảm thấy không nói nên lời, chỉ còn biết thở dài. Nhiệm vụ còn xa vời và khó khăn hơn cô tưởng. Tagged Ngôn tình - Hiện đại, Thi Định Nhu, Vạn Kiếp Yêu Em 2 Vạn Kiếp Yêu Em Trọn Bộ 2 Tập Hạ Lan Tịnh Đình, một hồ ly tinh mắc chứng mù vào ban ngày, nên phải lợi dụng chính người con gái yêu anh. Nhưng trớ trêu thay, anh lại đem lòng yêu thương người con gái ấy. Hết kiếp này đến kiếp khác, anh vẫn luôn cố chấp tìm kiếm cô trong dòng người đông đúc. Kiếp này anh lại gặp được cô, Quan Bì Bì. Cô đang sống một cuộc sống bình yên, theo đuổi sự nghiệp mình yêu thích, theo đuổi tình yêu của mình... Anh đột ngột xuất hiện và làm thay đổi cả cuộc sống của cô. Hai người lại nối tiếp mối tình còn dang dở của mình, liệu rằng lần này hai người có thực sự được ở bên nhau? “Ngài Hạ Lan, vì sao ngài nhất định phải đeo kính râm? Rõ ràng buổi tối ngài nhìn thấy mà. - Gọi tôi là Hạ Lan Tịnh Đình - Hạ Lan Tịnh Đình, tại sao nhất định phải đeo kính râm. - Tôi có thể không cần đeo kính râm. - Ồ?- Nhưng tôi không dám bỏ kính xuống. - ... Tại sao?- Tôi sợ cô sẽ yêu tôi. - ... Cái gì? - Bởi vì tôi vô cùng đẹp trai!”Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng.....

vạn kiếp yêu em 2 chương 71